Xa rồi thuở mộng mơ - Chương 19 (chương cuối)
[ 26/06/2011 15:29 | by Hoàng Thu Dung]
Uyển Thư lờ mờ đoán Fujikawa muốn nói gì . Cô im lặng cân nhắc xem mình phải đối phó thế nào .Giờ đây , cô cảm thấy Fujikawa không phải hời hợt hay tính tình cởi mở như cô nghĩ
Fujikawa có vẻ đã chuẩn bị trước, cô nói thật trôi chảy
− Minh Quân nói rằng cô... không nói ra thì cô cũng hiểu rồi đấy . Anh ta còn bảo rằng tôi phải qua đây để ngăn chận . Tất nhiên là anh ta nói năng hồ đồ , đúng không Uyển Thư
Yoshihiro không để Uyển Thư trả lời anh nói trước
− Cho dù nhìn và hiểu ở mức độ nào đi nữa . Minh Quân vẫn đầy ác ý . Anh không thích tính cách đó
− Em không quan tâm đến tính cách anh ta , em chỉ muốn nói chuyện với Uyển Thư thôi
Quay qua Uyển Thư , cô nói tiếp
− Ban đầu , tôi tin Minh Quân và suýt nổi điên lên với cô . Nhưng sau đó nhớ lại những gì cô nói , tôi lại thấy xấu hổ . Cô biết tại sao không ?
− Em không hiểu
− Tôi nhớ cô là người tự trọng , bằng chứng là cô không đồng ý khi nghe tôi phỉ báng các cô gái làm tiền đàn ông . Lẽ nào cô cũng như vậy
Thoáng thấy Yoshihiro mở miệng , Uyển Thư vội giành nói trước
− Em hiểu ý chị rồi . Điều mà chị muốn nói , tại sao không nói thẳng ra ? Như thế mọi việc sẽ dễ giải quyết , và sẽ cởi mở với nhau hơn
− Cô muốn tôi nói thẳng ra à ? Lẽ nào cô không thấy xấu hổ, cô không muốn được cư xử tế nhị sao ?
Uyển Thư thẳng thắn
− Chị nói cạnh nói khóe như thế , là hình thức thiếu tế nhị rồi . Những gì anh Minh Quân nói với chị , em công nhận là có , em không hèn nhát trốn tránh . Nhưng để gọi đó là cướp giật thì không
Yoshihiro lên tiếng
− Bình tĩnh lại đi Uyển Thư
Fujikawa có vẻ bị khích động vì cách thẳng thắn của Uyển Thư . Cô không có cảm giác bị Uyển Thư khiêu khích ,nhưng sự ghen tuông căm ghét làm cô mất bình tĩnh
Giọng cô cao vút lên
− Nói thế là cô thừa nhận cô có ý giành giật của tôi ?
Khuôn mặt Uyển Thư cũng đầy căng thẳng . Cô nói run run
− Em biết chị đã bị ấn tượng quá lớn . Em biết nếu ở trường hợp của chị , không ai bình tĩnh nổi . Nhưng nếu...
Fujikawa ngắt lời
− Bị người khác cướp giật người mình yêu quý nhất, cô bảo tôi bình tĩnh nổi sao ? Trước khi tôi sang đây , bạn bè tôi bảo tôi hủy hoại nhan sắc của cô . Nhưng tôi đã không làm điều đó , như vậy cô không thấy tôi quá hiền sao ?
Uyển Thư nghe một luồng gai lạnh chạy dọc sống lưng . Cô ngồi im . Yoshihiro choàng tay qua vai Fujikawa , vỗ nhe.
− Anh rất mừng khi em không cư xử thô bạo như vậy . Anh muốn em bình tĩnh khi xử sự , mình sẽ giải quyết vấn đề một cách ôn hòa , nhưng là ở nhà chứ không phải ở đây
Fujikawa không ngờ câu chuyện lại đi lệch với những gì đã sắp đặt . Cô cố nói vớt vát
− Em biết anh và Uyển Thư không hoàn toàn trong sáng , điều đó làm em đau đớn lắm . Nhưng em đồng ý bỏ qua , và em yêu cầu cả hai phải chấm dứt mọi chuyện
Cô nhìn Uyển Thư trừng trừng
− Tôi hiểu , một cô gái thấp kém như cô tìm được một người như anh ấy là điều may mắn . Nó sẽ giúp cô thay đổi cuộc sống . Nhưng đừng quên , anh ấy đã có tôi
Yoshihiro khoát tay
− Fujikawa ! Em đã...
Nhưng Fujikawa đã chận lời
− Để em nói chuyện với cô ấy
Cô quay qua Uyển Thư
− Cô có hứa với tôi là sẽ chấm dứt tất cả không ? Tôi không muốn cô tiếp tục làm việc cho anh ấy nữa . Bây giờ có mặt ba người , hãy giải quyết rõ ràng đi
Uyển Thư nói một cách mệt mỏi
− Em không biết giữa em với chị , ai mới là người bị lừa gạt . Chị nghĩ em không bị đau khổ sao ? Sao chị không nghĩ cả em và chị đều là nạn nhân ?
Yoshihiro có vẻ giận
− Uyển Thư!
Fujikawa hết nhìn người này đến người kia , rồi cô hỏi với giọng hằn học
− Cô nói vậy là sao ?
− Hãy để anh ấy trả lời
− Không . Tôi muốn tự cô khẳng định
− Nếu phải khẳng định , thì em sẽ nói rằng mình không có lỗi
− Không có lỗi à ? Fujikawa khinh bỉ.
Uyển Thư chịu đựng cái nhìn đó bằng tất cả sự nhẫn nhịn . Cô đang giận, đúng hơn là thất vọng về thái độ nửa vời của Yoshihiro . Cô nhìn lại Fujikawa một cách bình tĩnh
− Em không làm gì để lương tâm bị lên án cả . Và xin chị đừng nhìn vấn đề ở cách phiến diện như thế
Fujikawa hất mặt , cao ngạo
− Cô có vẻ đi quá giới hạn rồi . Tôi không tin cô không có ý thức về thân phận mình
Yoshihiro nói nghiêm khắc
− Đây là nhà hàng , anh không muốn chúng ta cãi nhau ở đây
Nhưng Fujikawa đang trong cơn xúc động tột cùng , đúng hơn là phẫn nộ ghê gớm. Vì Yoshihiro cho phép Uyển Thư hỗn xược trước mặt cô
Và cô , muốn áp đảo Uyển Thư . Muốn cô ta khuất phục uy lực của mình , cô nói như ra lệnh
− Tôi không muốn cô dính líu đến anh ấy nữa . Ngay ngày hôm nay , tôi cho cô nghỉ việc. Tôi không muốn thấy mặt cô nữa , cút đi !
− Em bình tĩnh đi Fujikawa , không nên nóng nảy như vậy
Thấy Uyển Thư đứng lên , anh lắc đầu nhìn cô
− Ngồi xuống đi Uyển Thư
Nhưng Uyển Thư đã đẩy ghế bước ra khỏi bàn , cô mím miệng nhìn Yoshihiro
− Anh làm em thất vọng . Không phải anh chỉ lừa gạt một mình em, mà là lường gạt cả hai người
− Uyển Thư...
Uyển Thư im lặng làm như không nghe . Cô vội vã đi nhanh ra ngoài , Yoshihiro đứng dậy đuổi theo
− Em làm gì vậy Thư ? Đến lượt em làm anh khó xử phải không ?
Nhưng Uyển Thư vẫn cắm cúi đi về phía thang máy. Khi Yoshihiro đuổi kịp thì cô đã bước vào trong . Anh thoắt bước nhanh vào vừa kịp lúc cửa đóng . Anh giận dữ lắc mạnh tay Uyển Thư
− Em làm cái gì vậy ?
− Em tránh mặt cho anh đỡ khó xử . Đừng đụng tới em
− Em nghĩ bỏ về như vậy , anh dễ xử hơn sao ?
Uyển Thư đứng gục mặt vào vách , giọng chán nản
− Lẽ ra em đã từ chối ngay từ đầu . Tất cả là lỗi ở em
− Em từ chối cái gì ?
− Về tất cả những gì liên quan đến anh
− Nói như vậy , em xem anh là người thế nào , Uyển Thư ?
− Em không đánh giá gì nữa , chỉ muốn tránh né . Lẽ ra , tối nay em không nên theo hai người tới đây
− Anh cũng không ngờ Fujikawa làm như vậy
Uyển Thư bật khóc tức tưởi
− Em không tin . Có phải anh dùng cách này để cắt đứt với em không ? Sao anh không dùng cách khác ? Chỉ cần nói chia tay là em sẽ rút lui , em biết tự trọng mà
Yoshihiro quắt mắt
− Em xem anh là người thế nào đây ?
Uyển Thư chỉ khóc sụt sịt chứ không trả lời . Yoshihiro nói tiếp
− Một mình Fujikawa hồ đồ còn chưa đủ sao , bây giờ đến em nữa
− Vậy anh bảo em phải nghĩ sao đây ? Chị ấy có chồng, sao còn tự cho mình có quyền với anh . Điều đáng nói là anh chấp nhận quyền lực đó . Hai người cư xử với em như vậy đó sao ?
Lúc đó thang máy mở cửa , Uyển Thư bèn bước ra . Yoshihiro đi theo cô ra sân
− Thôi được , em về trước đi , anh sẽ gọi điện cho em sau
Uyển Thư lắc đầu
− Không cần gặp nữa , cũng không cần anh giải thích. Cứ thế này mà chia tay , em không muốn nghe anh xin lỗi đâu
− Bình thường em trầm tĩnh lắm , sao hôm nay lại hồ đồ như vậy Uyển Thư ?
Uyển Thư chợt nín khóc, quẹt mắt
− Thái độ nữa vời của anh làm em biết mình phải làm gì . Anh nói gì đi nữa cũng đâu giải quyết được gì.
Vừa lúc đó, có tiếng gọi giật ngược
− Anh Yoshihiro !
Uyển Thư quay lại nhìn , thấy Fujikawa đứng giữa sân . Cô đi nhanh ra đường , rồi vẫy một chiếc taxi chạy trờ tới
Yoshihiro cũng không đuổi theo , anh đi về phía Fujikawa , giọng điềm đạm
− Về nhà đi , Fujikawa.
Fujikawa có vẻ dịu xuống khi thấy Uyển Thư rút lui . Cô bước tới , khoác tay Yoshihiro đi về phía xe . Anh không phản đối , cũng không có cử chỉ đáp lại , chỉ có một vẻ trầm ngâm khó hiểu
Về nhà , cả hai đi lên phòng . Fujikawa định thay đồ , nhưng anh cản lại
− Anh muốn mình nói chuyện một chút . Em đến đây , Fujikawa
Anh đến ngồi bên bàn. Nhưng Fujikawa vẫn ngồi xuống giường
− Cả em cũng cần nói chuyện với anh
− Lẽ ra em không nên mời Uyển Thư đi chơi như tối nay . Em làm anh khó xử . Anh đã nghĩ em muốn có cuộc gặp thân mật như trước kia
Fujikawa nhếch môi
− Sau khi biết anh quan hệ với cô ta , em còn đủ sức để thân mật sao ? Yoshihiro im lặng suy nghĩ . Cuối cùng anh hỏi thẳng
− Bây giờ , em muốn gì ở anh , Fujikawa ?
Fujikawa tức vô cùng với câu hỏi đó . Nhưng biết đây không phải là lúc sử dụng quyền lực của mình, cô mím môi nói ngang ngang
− Cuối cùng anh cũng không nhận ra lỗi của mình ?
Bất chợt, Fujikawa đứng phắt dậy
− Em không có chồng, chưa hề lấy chồng . Anh vô tâm đến mức không thèm về can em . Cũng không quan tâm tìm hiểu , vì anh đã chán em rồi
Yoshihiro khựng người , anh vô tình khoát tay làm một cử chỉ bất lực . Rồi ôm đầu một cách khổ sơ?
Fujikawa ném mạnh chiếc áo xuống đất , giận dữ
− Anh khẳng định đi , có phải anh chán em rồi không ?
− Có lẽ anh chán bản thân anh nhiều hơn , Fujikawa ạ . Bây giờ anh đã đi xa quá rồi
− Anh nói thế nghĩa là sao ? Có phải anh thừa nhận anh yêu Uyển Thư không ?
Yoshihiro ngẩng lên
− Tại sao em bảo đã cưới, Fujikawa . Em đã muốn dứt khoát , và bây giờ em tìm anh để làm gì ?
Fujikawa ngồi phịch xuống giường
− Anh còn hỏi em như vậy sao ?
− Từ lúc gặp em đến giờ , anh rất hoang mang , anh không hiểu nổi em . Ở đây đâu có gì để em quyến luyến , và em muốn gì ?
Fujikawa hất mặt lên
− Em muốn anh chấm dứt quan hệ với cô ta, và về Nhật làm đám cưới
Thấy Yoshihiro im lặng, cô nói nhanh
− Em cứ nghĩ khi em gởi thiệp , anh sẽ tức tốc về bên đó . Không ngờ anh lặng thinh như trút một gánh nặng, có phải anh đã nghĩ vậy không ?
Yoshihiro cười khẽ
− Lúc đó, anh cảm thấy choáng váng , không ngờ em cương quyết như vậy
− Nhưng rồi anh cứ bỏ mặc mọi chuyện không hề có ý cứu vãn
− Em đã quyết định lấy chồng , anh còn làm gì được nữa
Fujikawa gật đầu
− Thôi được . Cho là cả anh và em đều sai . Nhưng đó là chuyện qua rồi. Còn trước mặt , anh định sẽ làm gì ?
Yoshihiro im lặng nhìn cô . Cái nhìn làm Fujikawa thấy bồn chồn . Cô chủ động nói luôn
− Em sẵn sàng tha thứ cho anh, sẽ coi chuyện anh và cô ta như một lỗi lầm . Lỗi lầm nào cũng có thể chấm dứt
− Và sau dó ?
− Anh sẽ về Nhật đám cưới với em
Yoshihiro lắc đầu
− Ngay từ đầu mình đã quyết định sai . Bây giờ có lẽ không cứu vãn được đâu em.
Câu nói tối nghĩa của anh làm Fujikawa hoang mang:
− Ngay từ đầu là thế nào?
− Lúc anh quyết định qua đây, anh cứ nghĩ em theo anh. Giờ thì không ai có thể theo ai. Có phải mọi chuyện đã muộn rồi không Fujikawa?
− Có nghĩ là...
− Anh biết anh có lỗi với em. Nhưng bây giờ anh đã đi xa quá, không quay lại được, Fujidawa ạ.
Fujikawa bặm môi:
− Như vậy là sao?
Dù không muốn làm cô đau lòng, Yoshihiro vẫn phải nói trung thực:
− Anh đã yêu Uyển Thư mất rồi.
Fujidawa lắp bắp:
− Anh... anh...
Yoshihiro gật đầu:
− Những lúc anh tưởng như không vượt qua nổi sự cô đơn, thì cô ấy nâng đỡ tình thần anh rất nhiều.
− Bọn con gái như vậy... anh còn có thể từ chối thì quả là không bình thường.
− Em nói gì?
Fujikawa chợt hét lên:
− Em căm ghét cô tạ Cô ta là đồ cướp giật !
− Uyển Thư không cố ý cướp giật, cũng không cố ý quyến rủ anh. Tất cả những gì cô ta làm đều tự nhiên, trong sáng. Có lẽ vì vậy mà anh đã bị chinh phục.
Fujikawa gật đầu, cười chua chát:
− Loại con gái như vậy, phải có trình độ tâm lý chứ. Nó biết cần phải sử dụng mánh khóe để chinh phục đúng đối tượng.
Yoshihiro lắc đầu:
− Uyển Thư không bản lĩnh thế đâu, cô ấy khờ hơn em nhiều lắm Fujikawa ạ.
− Chỉ có mấy người mù quáng như anh mới tin điều đó thôi.
Yoshihiro nói nhẹ nhàng:
− Anh không nghĩ mình mù quáng, và anh biết anh cần gì.
Giọng Fujikawa châm biếm cay độc:
− Anh cần một con ngốc quen cúi đầu vâng dạ. Còn em thì không quen phục tùng, vì em không có ý định lợi dụng, em yêu bằng trái tim chứ không hề tính toán.
− Có lẽ đó là sự khác biệt giữa em và Uyển Thự Có điều, cô ấy không xấu xa như em nghĩ.
Yoshihiro càng bênh vực Uyển Thư thì Fujikawa càng điên tiết. Cô thật sự mất bình tĩnh, giọng gần như gào lên:
− Người ta nói với em không sai. Bọn gái điếm thường biết cách mê hoặc những người đàn ông. Em không ngờ em thế này mà cũng chịu thua nó.
Yoshihiro nhìn Fujikawạ Lúc sau này hình như cô đã đổi tính. Cô có vẻ hung hăng mất hẳn ưu điểm trước kia, đó là sự vui vẻ cởi mở.
Anh cố không để mình bị cuốn theo tâm trạng đo, và nói điềm đạm:
− Lẽ ra, anh phải im lặng để tránh làm em giận. Nhưng anh muốn em hiểu rõ lý do mình chia tay để em không trách anh về sau.
− Tôi không cần nghe.
Yoshihiro vẫn thản nhiên:
− Anh đã rất cần em bên anh, nhưng em không muốn từ bỏ những cái em có để theo anh. Anh biết anh không có quyền đòi hỏi em điều đó, nên chỉ biết chờ em nghĩ lại. Nhưng em đã bắt anh chờ lâu quá.
− Và cô ta biết chớp lấy thời cơ.
− Cô ấy chỉ là mẫu người mà anh cần. Một mẫu phụ nữ sẵn sàng hy sinh cho tình yêu. Dù cô ta chưa bao giờ nói ra, nhưng anh hiểu cô ấy xem công việc của anh cũng quan trọng như của chính cô tạ Trong khi...
− Trong khi tôi thì ngược lại.
− Em không coi anh ra gì, chỉ yêu anh theo cách độc chiếm ích kỷ. Có lẽ em cần có một người biết vâng lời em hơn anh.
− Thôi đủ rồi, anh làm tôi chán ngán lắm rồi. Đừng có nói nữa anh cút đi.
− Đừng buồn anh. Anh thật lòng xin lỗi em.
− Tôi không cần xin lỗi. Điều mà tôi cần là sự chung thủy, anh có cái đó không?
− Có lẽ anh đã quá xấu xạ Thật sự anh không xứng đáng với em. Dù không thể yêu em, anh vẫn tôn thờ tình cảm bền bĩ của em.
− Đừng có lịch sự kiểu đó, tôi không cần.
Cô bỗng úp mặt xuống giường, khóc nức nở. Yoshihiro đứng dậy, đi về phía cô:
− Bình tỉnh lại đi Fujikawa.
Anh vịn vai Fujikkawa, định an ủi. Nhưng cô ta hất tay anh ra:
− Không cần tội nghiệp, anh cút đi.
Cô ngồi bật dậy, ném hết những thứ trên giường xuống, rồi lại nằm sấp khóc tức tưởi.
Yoshihiro ngồi im chờ Fujikawa bình tĩnh. Nhưng thấy cô cứ khóc rất lâu. Cuối cùng, anh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh qua phòng đối diện, nằm ngã lưng xuống giường mệt mỏi. Chợt nhớ đến Uyển Thư, anh bước ra đóng cửa rồi gọi cho cô.
Rõ ràng là Uyển Thư không hề ngủ, giọng cô khàn khàn:
− Alô.
− Anh đây Thự Em không ngủ được phải không?
− Anh cần nói chuyện gì?
Rõ ràng là Uyển Thư đang khóc. Bất giác Yoshihiro thở dài. Tối nay anh ở giữa hai cô gái, người nào cũng khóc tuyệt vọng như nhau. Anh không ngờ mình rơi vào tình thế khó xử như vậy.
Không nghe anh trả lời, Uyển Thư lên tiếng:
− Nếu không có chuyện gì nói thì tôi tắt máy đây.
− Khoan đã Thư ! Anh gọi giờ này vì không yên tâm cho em. Lúc nãy, không thể đưa em về được, anh đau lòng lắm.
Đến lượt Uyển Thư không trả lời, Yoshihiro nói tiếp:
− Em tin không?
− Có lẽ hãy còn quá sớm nếu bảo là tin.
− Lúc nãy, anh rất giận em. Em phản ứng như vậy, chứng tỏ em coi thường anh, chính xác hơn là em không tin anh.
− Tôi chỉ thấy hoang mang.
− Vì anh có thái độ nửa vời chứ gì? Lúc đó, cả ba người đều không thể sáng suốt để cư xử đúng mực.
− Vậy anh đã nghĩ anh đã đúng mực rồi sao?
− Lúc đó anh chưa hiểu Fujikawa muốn gì, thậm chí cũng không thể khuyên can cô ấy. Cả anh cũng bị bất ngờ như em.
Uyển Thư khẽ hít mũi:
− Tôi đang tự trách mình, đến giờ tôi cũng không hiểu mình phản ứng vậy là đúng hay sai, lẽ ra lúc đó nên im lặng.
− Anh biết em sẽ không im lặng.
− Anh biết em sẽ không im lặng trước tình huống đó, nếu im lặng thì không còn là em. Nhưng nếu hiểu anh, em sẽ phản ứng khác đi.
− Vậy bây giờ anh muốn gì?
− Em trả lời đi. Em có tin anh không?
− Có lẽ...
− Không phải có lẽ, anh cần câu trả lời chính xác.
− Tôi rất muốn tin.
− Vậy là đủ rồi. Anh muốn nói một câu này là anh không thể thiếu em và sẽ xin lỗi Fujikawa.
Uyển Thư không trả lời. Cô bỗng òa lên khóc, khiến Yoshihiro chau mày:
− Sao vậy Uyển Thư?
− Không có gì, có lẽ tôi bị sốc.
− Anh lo lắm, anh không chịu nổi nếu để mặc em buồn khổ, dù là hiểu lầm.
− Không sao đâu. Những ngày chị Fujikawa còn ở đây, có lẽ em nên tránh mặt để anh tự nhiên. Dù có thế nào, em cũng không muốn anh cư xử lạnh nhạt với chị ấy.
− Cám ơn em.
− Em đang tự hỏi ngày mai em có nên đi làm không? Và điều này em để anh quyết định.
− Còn em?
− Với em, đừng nên để tình cảm lẫn trộn với công việc. Có điều em sợ sự có mặt của em ở công ty sẽ làm anh khó xử, giống như tối nay vậy.
− Em hiểu như vậy là được rồi. Có lẽ anh sẽ không đến em khá lâu. Trong thời gian đó, anh muốn em đừng hoang mang.
− Em hiểu rồi hy vọng anh và chị ấy không quá gay gắt với nhau.
− Uyển Thư này !
− Dạ.
− Anh rất muốn hôn em.
Không nghe cô trả lời, anh cười một mình.
− Chúc em ngủ ngon !
− Chào anh.
Yoshihiro tắt máy. Anh cảm thấy nhẹ lòng hẳn đi. Bây giờ anh thật sự yên tâm về Uyển Thư, và đỡ thấy căng thẳng hơn.
Chợt nhớ Fujikswa còn khóc bên kia, Yoshihiro đứng dậy, mở cửa bước qua phòng bên kia.
Fujikawa đã nín khóc, nhưng vẫn còn nằm sấp một cách rũ rượi. Nhìn cô, Yoshihiro cảm thấy thương cảm một cách sâu sắc. Anh đến ngồi xuống cạnh giường, vuốt nhẹ tóc cô:
− Đừng buồn Fujikawạ Anh tin rằng đây chỉ là cú sốc nhỏ trong đời em. Rồi em sẽ có niềm vui khác, đừng tuyệt vọng như vậy.
Fujikawa nằm im không trả lời. Chợt cô xoay ngửa người ra, ngồi lên ôm cổ Yoshihiro :
− Em van anh đó, đừng bỏ em. Từ nhỏ đến lớn em chỉ biết có anh. Em không thể yêu ai được đâu.
− Muộn rồi Fujikawa ạ. Lỗi của anh là đã thiếu chịu đựng. Anh chỉ có thể xin lỗi em mà thôi.
− Không, không, anh không thể bỏ em dễ dàng như vậy.
Vừa nói cô vừa hôn anh một cách hấp tấp, hối hả và cuồng nhiệt. Yoshihiro ngồi yên. Anh hoàn toàn không còn cảm xúc nao ngoài trái tim lạnh giá. Và ngay lúc này, anh lại hình dung Uyển Thư với vẻ dịu dàng, chịu đựng.
Anh giữ vai Fujikawa lại:
− Đừng Fujikawa ! Anh không thể... xin lỗi em.
Fujikawa buông tay xuống, khuôn mặt tả tơi thất vọng. Yoshihiro nhìn cô bằng cả cái nhìn thương cảm. Anh hôn trán cô, rồi đứng dậy:
− Khuya rồi, em ngủ đi. Mai, anh sẽ đưa em đi chơi.
Không đợi cô trả lời, anh đi ra ngoài khép cửa lại cho cô.
Và trong động tác quay lưng, anh có cảm tưởng mình đang thật sự chia tay với Fujikawạ Mối tình đẹp nhưng không cùng đường đi. Anh tin rằng, rồi đây cô sẽ tìm được người nào đó có thể đi cùng đường với cô.
Hoàng Thu Dung
Fujikawa có vẻ đã chuẩn bị trước, cô nói thật trôi chảy
− Minh Quân nói rằng cô... không nói ra thì cô cũng hiểu rồi đấy . Anh ta còn bảo rằng tôi phải qua đây để ngăn chận . Tất nhiên là anh ta nói năng hồ đồ , đúng không Uyển Thư
Yoshihiro không để Uyển Thư trả lời anh nói trước
− Cho dù nhìn và hiểu ở mức độ nào đi nữa . Minh Quân vẫn đầy ác ý . Anh không thích tính cách đó
− Em không quan tâm đến tính cách anh ta , em chỉ muốn nói chuyện với Uyển Thư thôi
Quay qua Uyển Thư , cô nói tiếp
− Ban đầu , tôi tin Minh Quân và suýt nổi điên lên với cô . Nhưng sau đó nhớ lại những gì cô nói , tôi lại thấy xấu hổ . Cô biết tại sao không ?
− Em không hiểu
− Tôi nhớ cô là người tự trọng , bằng chứng là cô không đồng ý khi nghe tôi phỉ báng các cô gái làm tiền đàn ông . Lẽ nào cô cũng như vậy
Thoáng thấy Yoshihiro mở miệng , Uyển Thư vội giành nói trước
− Em hiểu ý chị rồi . Điều mà chị muốn nói , tại sao không nói thẳng ra ? Như thế mọi việc sẽ dễ giải quyết , và sẽ cởi mở với nhau hơn
− Cô muốn tôi nói thẳng ra à ? Lẽ nào cô không thấy xấu hổ, cô không muốn được cư xử tế nhị sao ?
Uyển Thư thẳng thắn
− Chị nói cạnh nói khóe như thế , là hình thức thiếu tế nhị rồi . Những gì anh Minh Quân nói với chị , em công nhận là có , em không hèn nhát trốn tránh . Nhưng để gọi đó là cướp giật thì không
Yoshihiro lên tiếng
− Bình tĩnh lại đi Uyển Thư
Fujikawa có vẻ bị khích động vì cách thẳng thắn của Uyển Thư . Cô không có cảm giác bị Uyển Thư khiêu khích ,nhưng sự ghen tuông căm ghét làm cô mất bình tĩnh
Giọng cô cao vút lên
− Nói thế là cô thừa nhận cô có ý giành giật của tôi ?
Khuôn mặt Uyển Thư cũng đầy căng thẳng . Cô nói run run
− Em biết chị đã bị ấn tượng quá lớn . Em biết nếu ở trường hợp của chị , không ai bình tĩnh nổi . Nhưng nếu...
Fujikawa ngắt lời
− Bị người khác cướp giật người mình yêu quý nhất, cô bảo tôi bình tĩnh nổi sao ? Trước khi tôi sang đây , bạn bè tôi bảo tôi hủy hoại nhan sắc của cô . Nhưng tôi đã không làm điều đó , như vậy cô không thấy tôi quá hiền sao ?
Uyển Thư nghe một luồng gai lạnh chạy dọc sống lưng . Cô ngồi im . Yoshihiro choàng tay qua vai Fujikawa , vỗ nhe.
− Anh rất mừng khi em không cư xử thô bạo như vậy . Anh muốn em bình tĩnh khi xử sự , mình sẽ giải quyết vấn đề một cách ôn hòa , nhưng là ở nhà chứ không phải ở đây
Fujikawa không ngờ câu chuyện lại đi lệch với những gì đã sắp đặt . Cô cố nói vớt vát
− Em biết anh và Uyển Thư không hoàn toàn trong sáng , điều đó làm em đau đớn lắm . Nhưng em đồng ý bỏ qua , và em yêu cầu cả hai phải chấm dứt mọi chuyện
Cô nhìn Uyển Thư trừng trừng
− Tôi hiểu , một cô gái thấp kém như cô tìm được một người như anh ấy là điều may mắn . Nó sẽ giúp cô thay đổi cuộc sống . Nhưng đừng quên , anh ấy đã có tôi
Yoshihiro khoát tay
− Fujikawa ! Em đã...
Nhưng Fujikawa đã chận lời
− Để em nói chuyện với cô ấy
Cô quay qua Uyển Thư
− Cô có hứa với tôi là sẽ chấm dứt tất cả không ? Tôi không muốn cô tiếp tục làm việc cho anh ấy nữa . Bây giờ có mặt ba người , hãy giải quyết rõ ràng đi
Uyển Thư nói một cách mệt mỏi
− Em không biết giữa em với chị , ai mới là người bị lừa gạt . Chị nghĩ em không bị đau khổ sao ? Sao chị không nghĩ cả em và chị đều là nạn nhân ?
Yoshihiro có vẻ giận
− Uyển Thư!
Fujikawa hết nhìn người này đến người kia , rồi cô hỏi với giọng hằn học
− Cô nói vậy là sao ?
− Hãy để anh ấy trả lời
− Không . Tôi muốn tự cô khẳng định
− Nếu phải khẳng định , thì em sẽ nói rằng mình không có lỗi
− Không có lỗi à ? Fujikawa khinh bỉ.
Uyển Thư chịu đựng cái nhìn đó bằng tất cả sự nhẫn nhịn . Cô đang giận, đúng hơn là thất vọng về thái độ nửa vời của Yoshihiro . Cô nhìn lại Fujikawa một cách bình tĩnh
− Em không làm gì để lương tâm bị lên án cả . Và xin chị đừng nhìn vấn đề ở cách phiến diện như thế
Fujikawa hất mặt , cao ngạo
− Cô có vẻ đi quá giới hạn rồi . Tôi không tin cô không có ý thức về thân phận mình
Yoshihiro nói nghiêm khắc
− Đây là nhà hàng , anh không muốn chúng ta cãi nhau ở đây
Nhưng Fujikawa đang trong cơn xúc động tột cùng , đúng hơn là phẫn nộ ghê gớm. Vì Yoshihiro cho phép Uyển Thư hỗn xược trước mặt cô
Và cô , muốn áp đảo Uyển Thư . Muốn cô ta khuất phục uy lực của mình , cô nói như ra lệnh
− Tôi không muốn cô dính líu đến anh ấy nữa . Ngay ngày hôm nay , tôi cho cô nghỉ việc. Tôi không muốn thấy mặt cô nữa , cút đi !
− Em bình tĩnh đi Fujikawa , không nên nóng nảy như vậy
Thấy Uyển Thư đứng lên , anh lắc đầu nhìn cô
− Ngồi xuống đi Uyển Thư
Nhưng Uyển Thư đã đẩy ghế bước ra khỏi bàn , cô mím miệng nhìn Yoshihiro
− Anh làm em thất vọng . Không phải anh chỉ lừa gạt một mình em, mà là lường gạt cả hai người
− Uyển Thư...
Uyển Thư im lặng làm như không nghe . Cô vội vã đi nhanh ra ngoài , Yoshihiro đứng dậy đuổi theo
− Em làm gì vậy Thư ? Đến lượt em làm anh khó xử phải không ?
Nhưng Uyển Thư vẫn cắm cúi đi về phía thang máy. Khi Yoshihiro đuổi kịp thì cô đã bước vào trong . Anh thoắt bước nhanh vào vừa kịp lúc cửa đóng . Anh giận dữ lắc mạnh tay Uyển Thư
− Em làm cái gì vậy ?
− Em tránh mặt cho anh đỡ khó xử . Đừng đụng tới em
− Em nghĩ bỏ về như vậy , anh dễ xử hơn sao ?
Uyển Thư đứng gục mặt vào vách , giọng chán nản
− Lẽ ra em đã từ chối ngay từ đầu . Tất cả là lỗi ở em
− Em từ chối cái gì ?
− Về tất cả những gì liên quan đến anh
− Nói như vậy , em xem anh là người thế nào , Uyển Thư ?
− Em không đánh giá gì nữa , chỉ muốn tránh né . Lẽ ra , tối nay em không nên theo hai người tới đây
− Anh cũng không ngờ Fujikawa làm như vậy
Uyển Thư bật khóc tức tưởi
− Em không tin . Có phải anh dùng cách này để cắt đứt với em không ? Sao anh không dùng cách khác ? Chỉ cần nói chia tay là em sẽ rút lui , em biết tự trọng mà
Yoshihiro quắt mắt
− Em xem anh là người thế nào đây ?
Uyển Thư chỉ khóc sụt sịt chứ không trả lời . Yoshihiro nói tiếp
− Một mình Fujikawa hồ đồ còn chưa đủ sao , bây giờ đến em nữa
− Vậy anh bảo em phải nghĩ sao đây ? Chị ấy có chồng, sao còn tự cho mình có quyền với anh . Điều đáng nói là anh chấp nhận quyền lực đó . Hai người cư xử với em như vậy đó sao ?
Lúc đó thang máy mở cửa , Uyển Thư bèn bước ra . Yoshihiro đi theo cô ra sân
− Thôi được , em về trước đi , anh sẽ gọi điện cho em sau
Uyển Thư lắc đầu
− Không cần gặp nữa , cũng không cần anh giải thích. Cứ thế này mà chia tay , em không muốn nghe anh xin lỗi đâu
− Bình thường em trầm tĩnh lắm , sao hôm nay lại hồ đồ như vậy Uyển Thư ?
Uyển Thư chợt nín khóc, quẹt mắt
− Thái độ nữa vời của anh làm em biết mình phải làm gì . Anh nói gì đi nữa cũng đâu giải quyết được gì.
Vừa lúc đó, có tiếng gọi giật ngược
− Anh Yoshihiro !
Uyển Thư quay lại nhìn , thấy Fujikawa đứng giữa sân . Cô đi nhanh ra đường , rồi vẫy một chiếc taxi chạy trờ tới
Yoshihiro cũng không đuổi theo , anh đi về phía Fujikawa , giọng điềm đạm
− Về nhà đi , Fujikawa.
Fujikawa có vẻ dịu xuống khi thấy Uyển Thư rút lui . Cô bước tới , khoác tay Yoshihiro đi về phía xe . Anh không phản đối , cũng không có cử chỉ đáp lại , chỉ có một vẻ trầm ngâm khó hiểu
Về nhà , cả hai đi lên phòng . Fujikawa định thay đồ , nhưng anh cản lại
− Anh muốn mình nói chuyện một chút . Em đến đây , Fujikawa
Anh đến ngồi bên bàn. Nhưng Fujikawa vẫn ngồi xuống giường
− Cả em cũng cần nói chuyện với anh
− Lẽ ra em không nên mời Uyển Thư đi chơi như tối nay . Em làm anh khó xử . Anh đã nghĩ em muốn có cuộc gặp thân mật như trước kia
Fujikawa nhếch môi
− Sau khi biết anh quan hệ với cô ta , em còn đủ sức để thân mật sao ? Yoshihiro im lặng suy nghĩ . Cuối cùng anh hỏi thẳng
− Bây giờ , em muốn gì ở anh , Fujikawa ?
Fujikawa tức vô cùng với câu hỏi đó . Nhưng biết đây không phải là lúc sử dụng quyền lực của mình, cô mím môi nói ngang ngang
− Cuối cùng anh cũng không nhận ra lỗi của mình ?
Bất chợt, Fujikawa đứng phắt dậy
− Em không có chồng, chưa hề lấy chồng . Anh vô tâm đến mức không thèm về can em . Cũng không quan tâm tìm hiểu , vì anh đã chán em rồi
Yoshihiro khựng người , anh vô tình khoát tay làm một cử chỉ bất lực . Rồi ôm đầu một cách khổ sơ?
Fujikawa ném mạnh chiếc áo xuống đất , giận dữ
− Anh khẳng định đi , có phải anh chán em rồi không ?
− Có lẽ anh chán bản thân anh nhiều hơn , Fujikawa ạ . Bây giờ anh đã đi xa quá rồi
− Anh nói thế nghĩa là sao ? Có phải anh thừa nhận anh yêu Uyển Thư không ?
Yoshihiro ngẩng lên
− Tại sao em bảo đã cưới, Fujikawa . Em đã muốn dứt khoát , và bây giờ em tìm anh để làm gì ?
Fujikawa ngồi phịch xuống giường
− Anh còn hỏi em như vậy sao ?
− Từ lúc gặp em đến giờ , anh rất hoang mang , anh không hiểu nổi em . Ở đây đâu có gì để em quyến luyến , và em muốn gì ?
Fujikawa hất mặt lên
− Em muốn anh chấm dứt quan hệ với cô ta, và về Nhật làm đám cưới
Thấy Yoshihiro im lặng, cô nói nhanh
− Em cứ nghĩ khi em gởi thiệp , anh sẽ tức tốc về bên đó . Không ngờ anh lặng thinh như trút một gánh nặng, có phải anh đã nghĩ vậy không ?
Yoshihiro cười khẽ
− Lúc đó, anh cảm thấy choáng váng , không ngờ em cương quyết như vậy
− Nhưng rồi anh cứ bỏ mặc mọi chuyện không hề có ý cứu vãn
− Em đã quyết định lấy chồng , anh còn làm gì được nữa
Fujikawa gật đầu
− Thôi được . Cho là cả anh và em đều sai . Nhưng đó là chuyện qua rồi. Còn trước mặt , anh định sẽ làm gì ?
Yoshihiro im lặng nhìn cô . Cái nhìn làm Fujikawa thấy bồn chồn . Cô chủ động nói luôn
− Em sẵn sàng tha thứ cho anh, sẽ coi chuyện anh và cô ta như một lỗi lầm . Lỗi lầm nào cũng có thể chấm dứt
− Và sau dó ?
− Anh sẽ về Nhật đám cưới với em
Yoshihiro lắc đầu
− Ngay từ đầu mình đã quyết định sai . Bây giờ có lẽ không cứu vãn được đâu em.
Câu nói tối nghĩa của anh làm Fujikawa hoang mang:
− Ngay từ đầu là thế nào?
− Lúc anh quyết định qua đây, anh cứ nghĩ em theo anh. Giờ thì không ai có thể theo ai. Có phải mọi chuyện đã muộn rồi không Fujikawa?
− Có nghĩ là...
− Anh biết anh có lỗi với em. Nhưng bây giờ anh đã đi xa quá, không quay lại được, Fujidawa ạ.
Fujikawa bặm môi:
− Như vậy là sao?
Dù không muốn làm cô đau lòng, Yoshihiro vẫn phải nói trung thực:
− Anh đã yêu Uyển Thư mất rồi.
Fujidawa lắp bắp:
− Anh... anh...
Yoshihiro gật đầu:
− Những lúc anh tưởng như không vượt qua nổi sự cô đơn, thì cô ấy nâng đỡ tình thần anh rất nhiều.
− Bọn con gái như vậy... anh còn có thể từ chối thì quả là không bình thường.
− Em nói gì?
Fujikawa chợt hét lên:
− Em căm ghét cô tạ Cô ta là đồ cướp giật !
− Uyển Thư không cố ý cướp giật, cũng không cố ý quyến rủ anh. Tất cả những gì cô ta làm đều tự nhiên, trong sáng. Có lẽ vì vậy mà anh đã bị chinh phục.
Fujikawa gật đầu, cười chua chát:
− Loại con gái như vậy, phải có trình độ tâm lý chứ. Nó biết cần phải sử dụng mánh khóe để chinh phục đúng đối tượng.
Yoshihiro lắc đầu:
− Uyển Thư không bản lĩnh thế đâu, cô ấy khờ hơn em nhiều lắm Fujikawa ạ.
− Chỉ có mấy người mù quáng như anh mới tin điều đó thôi.
Yoshihiro nói nhẹ nhàng:
− Anh không nghĩ mình mù quáng, và anh biết anh cần gì.
Giọng Fujikawa châm biếm cay độc:
− Anh cần một con ngốc quen cúi đầu vâng dạ. Còn em thì không quen phục tùng, vì em không có ý định lợi dụng, em yêu bằng trái tim chứ không hề tính toán.
− Có lẽ đó là sự khác biệt giữa em và Uyển Thự Có điều, cô ấy không xấu xa như em nghĩ.
Yoshihiro càng bênh vực Uyển Thư thì Fujikawa càng điên tiết. Cô thật sự mất bình tĩnh, giọng gần như gào lên:
− Người ta nói với em không sai. Bọn gái điếm thường biết cách mê hoặc những người đàn ông. Em không ngờ em thế này mà cũng chịu thua nó.
Yoshihiro nhìn Fujikawạ Lúc sau này hình như cô đã đổi tính. Cô có vẻ hung hăng mất hẳn ưu điểm trước kia, đó là sự vui vẻ cởi mở.
Anh cố không để mình bị cuốn theo tâm trạng đo, và nói điềm đạm:
− Lẽ ra, anh phải im lặng để tránh làm em giận. Nhưng anh muốn em hiểu rõ lý do mình chia tay để em không trách anh về sau.
− Tôi không cần nghe.
Yoshihiro vẫn thản nhiên:
− Anh đã rất cần em bên anh, nhưng em không muốn từ bỏ những cái em có để theo anh. Anh biết anh không có quyền đòi hỏi em điều đó, nên chỉ biết chờ em nghĩ lại. Nhưng em đã bắt anh chờ lâu quá.
− Và cô ta biết chớp lấy thời cơ.
− Cô ấy chỉ là mẫu người mà anh cần. Một mẫu phụ nữ sẵn sàng hy sinh cho tình yêu. Dù cô ta chưa bao giờ nói ra, nhưng anh hiểu cô ấy xem công việc của anh cũng quan trọng như của chính cô tạ Trong khi...
− Trong khi tôi thì ngược lại.
− Em không coi anh ra gì, chỉ yêu anh theo cách độc chiếm ích kỷ. Có lẽ em cần có một người biết vâng lời em hơn anh.
− Thôi đủ rồi, anh làm tôi chán ngán lắm rồi. Đừng có nói nữa anh cút đi.
− Đừng buồn anh. Anh thật lòng xin lỗi em.
− Tôi không cần xin lỗi. Điều mà tôi cần là sự chung thủy, anh có cái đó không?
− Có lẽ anh đã quá xấu xạ Thật sự anh không xứng đáng với em. Dù không thể yêu em, anh vẫn tôn thờ tình cảm bền bĩ của em.
− Đừng có lịch sự kiểu đó, tôi không cần.
Cô bỗng úp mặt xuống giường, khóc nức nở. Yoshihiro đứng dậy, đi về phía cô:
− Bình tỉnh lại đi Fujikawa.
Anh vịn vai Fujikkawa, định an ủi. Nhưng cô ta hất tay anh ra:
− Không cần tội nghiệp, anh cút đi.
Cô ngồi bật dậy, ném hết những thứ trên giường xuống, rồi lại nằm sấp khóc tức tưởi.
Yoshihiro ngồi im chờ Fujikawa bình tĩnh. Nhưng thấy cô cứ khóc rất lâu. Cuối cùng, anh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh qua phòng đối diện, nằm ngã lưng xuống giường mệt mỏi. Chợt nhớ đến Uyển Thư, anh bước ra đóng cửa rồi gọi cho cô.
Rõ ràng là Uyển Thư không hề ngủ, giọng cô khàn khàn:
− Alô.
− Anh đây Thự Em không ngủ được phải không?
− Anh cần nói chuyện gì?
Rõ ràng là Uyển Thư đang khóc. Bất giác Yoshihiro thở dài. Tối nay anh ở giữa hai cô gái, người nào cũng khóc tuyệt vọng như nhau. Anh không ngờ mình rơi vào tình thế khó xử như vậy.
Không nghe anh trả lời, Uyển Thư lên tiếng:
− Nếu không có chuyện gì nói thì tôi tắt máy đây.
− Khoan đã Thư ! Anh gọi giờ này vì không yên tâm cho em. Lúc nãy, không thể đưa em về được, anh đau lòng lắm.
Đến lượt Uyển Thư không trả lời, Yoshihiro nói tiếp:
− Em tin không?
− Có lẽ hãy còn quá sớm nếu bảo là tin.
− Lúc nãy, anh rất giận em. Em phản ứng như vậy, chứng tỏ em coi thường anh, chính xác hơn là em không tin anh.
− Tôi chỉ thấy hoang mang.
− Vì anh có thái độ nửa vời chứ gì? Lúc đó, cả ba người đều không thể sáng suốt để cư xử đúng mực.
− Vậy anh đã nghĩ anh đã đúng mực rồi sao?
− Lúc đó anh chưa hiểu Fujikawa muốn gì, thậm chí cũng không thể khuyên can cô ấy. Cả anh cũng bị bất ngờ như em.
Uyển Thư khẽ hít mũi:
− Tôi đang tự trách mình, đến giờ tôi cũng không hiểu mình phản ứng vậy là đúng hay sai, lẽ ra lúc đó nên im lặng.
− Anh biết em sẽ không im lặng.
− Anh biết em sẽ không im lặng trước tình huống đó, nếu im lặng thì không còn là em. Nhưng nếu hiểu anh, em sẽ phản ứng khác đi.
− Vậy bây giờ anh muốn gì?
− Em trả lời đi. Em có tin anh không?
− Có lẽ...
− Không phải có lẽ, anh cần câu trả lời chính xác.
− Tôi rất muốn tin.
− Vậy là đủ rồi. Anh muốn nói một câu này là anh không thể thiếu em và sẽ xin lỗi Fujikawa.
Uyển Thư không trả lời. Cô bỗng òa lên khóc, khiến Yoshihiro chau mày:
− Sao vậy Uyển Thư?
− Không có gì, có lẽ tôi bị sốc.
− Anh lo lắm, anh không chịu nổi nếu để mặc em buồn khổ, dù là hiểu lầm.
− Không sao đâu. Những ngày chị Fujikawa còn ở đây, có lẽ em nên tránh mặt để anh tự nhiên. Dù có thế nào, em cũng không muốn anh cư xử lạnh nhạt với chị ấy.
− Cám ơn em.
− Em đang tự hỏi ngày mai em có nên đi làm không? Và điều này em để anh quyết định.
− Còn em?
− Với em, đừng nên để tình cảm lẫn trộn với công việc. Có điều em sợ sự có mặt của em ở công ty sẽ làm anh khó xử, giống như tối nay vậy.
− Em hiểu như vậy là được rồi. Có lẽ anh sẽ không đến em khá lâu. Trong thời gian đó, anh muốn em đừng hoang mang.
− Em hiểu rồi hy vọng anh và chị ấy không quá gay gắt với nhau.
− Uyển Thư này !
− Dạ.
− Anh rất muốn hôn em.
Không nghe cô trả lời, anh cười một mình.
− Chúc em ngủ ngon !
− Chào anh.
Yoshihiro tắt máy. Anh cảm thấy nhẹ lòng hẳn đi. Bây giờ anh thật sự yên tâm về Uyển Thư, và đỡ thấy căng thẳng hơn.
Chợt nhớ Fujikswa còn khóc bên kia, Yoshihiro đứng dậy, mở cửa bước qua phòng bên kia.
Fujikawa đã nín khóc, nhưng vẫn còn nằm sấp một cách rũ rượi. Nhìn cô, Yoshihiro cảm thấy thương cảm một cách sâu sắc. Anh đến ngồi xuống cạnh giường, vuốt nhẹ tóc cô:
− Đừng buồn Fujikawạ Anh tin rằng đây chỉ là cú sốc nhỏ trong đời em. Rồi em sẽ có niềm vui khác, đừng tuyệt vọng như vậy.
Fujikawa nằm im không trả lời. Chợt cô xoay ngửa người ra, ngồi lên ôm cổ Yoshihiro :
− Em van anh đó, đừng bỏ em. Từ nhỏ đến lớn em chỉ biết có anh. Em không thể yêu ai được đâu.
− Muộn rồi Fujikawa ạ. Lỗi của anh là đã thiếu chịu đựng. Anh chỉ có thể xin lỗi em mà thôi.
− Không, không, anh không thể bỏ em dễ dàng như vậy.
Vừa nói cô vừa hôn anh một cách hấp tấp, hối hả và cuồng nhiệt. Yoshihiro ngồi yên. Anh hoàn toàn không còn cảm xúc nao ngoài trái tim lạnh giá. Và ngay lúc này, anh lại hình dung Uyển Thư với vẻ dịu dàng, chịu đựng.
Anh giữ vai Fujikawa lại:
− Đừng Fujikawa ! Anh không thể... xin lỗi em.
Fujikawa buông tay xuống, khuôn mặt tả tơi thất vọng. Yoshihiro nhìn cô bằng cả cái nhìn thương cảm. Anh hôn trán cô, rồi đứng dậy:
− Khuya rồi, em ngủ đi. Mai, anh sẽ đưa em đi chơi.
Không đợi cô trả lời, anh đi ra ngoài khép cửa lại cho cô.
Và trong động tác quay lưng, anh có cảm tưởng mình đang thật sự chia tay với Fujikawạ Mối tình đẹp nhưng không cùng đường đi. Anh tin rằng, rồi đây cô sẽ tìm được người nào đó có thể đi cùng đường với cô.
Hoàng Thu Dung
tom_luoc_mo-uoc
05/07/2011 08:59
truyen cung hay nhug ket thuc k hoan mi lam.hjx
Phân trang 1/1 1