Ngày khai trương công ty, văn phòng vẫn bình thường , chỉ khác là hoa được gởi đến đến tới tấp. Hầu như cả buổi sáng, Uyển Thư chỉ có mỗi việc duy nhất , là ký tên nhận quà.

Đa số bạn bè của Yoshihiro gởi đến chúc mừng. Ở Việt Nam có, ở Nhật có và có cả khách hàng. Uyển Thư không hiểu Yoshihiro hoạt động ngoại giao ra sao, nhưng cô biết anh có mối quan hệ rất rộng.

Không hiểu sao ngày khai trương như thế mà giám đốc lại biệt tăm. Dì Năm bảo là đi ra ngoài từ sáng sớm. Không có mặt giám đốc , Uyển Thư thấy nhẹ cả người. Dù không làm gì sai, nhưng cô vẫn thích sự tự do hơn.

Uyển Thư ngồi vào máy tính, vào chương trình thiết kê thiệp. Cô vẫn rất thích làm chuyện này và đã thiết kế vô số kiểu thiệp, nhưng chưa bao giờ biến nó thành công việc nghiêm chỉnh.

Ở bàn vuông góc, Minh Quân cũng không có việc gì làm, anh mở sách ra đọc. Nhưng đọc mãi cũng chán , anh quăng sách qua một bên. Liếc qua thấy Uyển Thư có vẻ mê mải với công việc, anh đành bỏ ý định trò chuyện với cô. Thế là anh vào bếp tán gẫu với dì Năm.

Uyển Thư ngồi một mình ở phòng khách. Cô mê vẽ đến mức không thấy giám đốc về. Anh đi thẳng vào phòng, đến đứng phía sau xem Uyển Thư làm gì. Sau khi đã hiểu ra, anh vẫn đứng im lặng xem cô " vẽ " thiệp.

Thấy bóng người gần mình, Uyển Thư nghĩ là Minh Quân. Cô nói mà không ngẩng lên :

− Anh Quân biết không ? Em mê vẽ thiệp lắm. Nhưng từ đó tới giờ, em không có điều kiện, chỉ vẽ bằng tay thôi. Vẽ trên máy dù sao cũng phong phú hơn. Anh thấy em thiết kế kiểu này có đẹp không ?

− Đẹp lắm !

Nghe tiếng Yoshihiro, Uyển Thư giật mình ngước lên. Cô buột miệng thảng thốt :

− Giám đốc mới về.

Rồi cô ngồi im, dáng điệu cứng nhắc. Bị sếp bắt quả tang đang làm việc riêng , dù thần kinh thép cũng phải nhũn, huống gì cô vốn yếu bóng vía. Thế là cô trân mình ngồi yên, chờ nghe " giũa ".

Nhưng Yoshihiro có vẻ nhưng không để ý vẻ hoảng hốt của cô. Anh vẫn quan sát màn hình, rồi nói ngắn gọn :

− Thay nền màu xanh nhạt, quét trắng sẽ có vẻ nhẹ nhàng hơn đấy.

Nhưng Uyển Thư sợ quá không dám làm gì khác. Thấy cô cứ ngồi trân người , Yoshihiro hơi cúi xuống , tự mình nhấn chuột vào dãy màu , click vào phông màu xanh. Nền thiệp chuyển màu nhìn sáng hẳn lên , đến nỗi đang sợ mà Uyển Thư vẫn thầm công nhận cặp mắt nghệ thuật của giám đốc. Cô buột miệng :

− Đẹp lên nhiều lắm !

Yoshihiro không trả lời, và yên lặng vẽ tiếp vài đường nét chấm phá , rồi đứng thẳng lên. Uyển Thư thấy anh không để mắt đến màn hình, mà nhìn cô với vẻ lạ lùng.

Uyển Thư thấy tim nhói lên, chờ một câu khiển trách Nhưng Yoshihiro chỉ buông một câu nhận xét :

− Cô có khiếu về nghệ thuật lắm. Nét vẽ rất đặc trưng con gái : mảnh mai , tinh tế. Sao cô không theo ngành thiết kế nhỉ ?

− Dạ !

Yoshihiro cười thành tiếng :

− Dù sao thì cô cũng đã chọn ngành này, cũng tốt.

− Vâng.

Anh đột ngột chuyển giọng :

− Làm việc chăm chú đến nỗi không thấy giám đốc của mình ...

Anh lắc đầu, khoát tay với vẻ không hài lòng :

− Not good !

Nói xong , anh đi về phía xa lông, lần lượt xem những bưu thiếp chúc mừng mà Uyển Thư đã sắp sẵn trên bàn.

Uyển Thư tắt máy, lôi sách kế toán ra đọc. Nhưng làm sao mà học nổi trong tâm trạng như thế, đầu cô muốn vỡ tung ra. Từ lúc vào công ty đến giờ, cô gần như căng thẳng liên tục vì Yoshihiro.

Cô tự biết mình không đến nỗi nào, nhưng chuyện xui xẻo cứ đến liên tục. Mà người làm cho phức tạp lên luôn là Yoshihiro.

Trời ơi là trơi ! Chán quá ! Chán muốn chết được. Cô rên rỉ một mình trong đầu. Vô tình , đầu cô gục xuống với vẻ mệt mỏi.

Không biết Yoshihiro đã đứng phía sau cô từ lúc nào, rồi chợt lên tiếng :

− Những lúc căng thẳng như thế này, cô có thể ra sân chơi một lát.

Uyển Thư giật thót người vì tiếng nói đột ngột của anh. Đã căng thẳng lại bị giật mình, khiến cô bật khóc, nhưng chỉ dám khóc lén. Và cô cố nói bình thường :

− Dạ, tôi không sao.

− Không nên dễ căng thẳng như vậy , cô phải tập bản lĩnh chứ.

Không biết giám đốc muốn giúp cô cứng cỏi không, chứ cô thấy mình muốn phát điên vì sự nhào nặn của anh ta. Anh ta làm cho thần kinh cô muốn đứt tung, rồi lại bảo ra thư giãn. Máy móc chưa chắc chịu nổi áp lực của anh ta.

Nếu vào làm việc ở công ty khác , không biết cô có áp lực như vậy không ?

Yoshihiro như không thấy thái độ khổ sở của Uyển Thư, anh ta nói như thông báo :

− Chiều nay, chúng ta sẽ sân bay đón khách, tôi muốn cô có sự chuẩn bị hoàn hảo.

− Vâng.

Khi cô quay lại thì Yoshihiro không còn đứng đó nữa. Cô ngước lên cầu thang , thấy anh ta đi lên lầu. Chưa thấy ai thoắt ẩn thoắt hiện như thế. Với phong cách đó, giám đốc sẽ luôn thành công trong việc kiểm soát nhân viên của mình.

Yên tâm mình đã thoắt khỏi tầm ngắm của giám đốc, Uyển Thư gục đầu xuống bàn với vẻ mệt mỏi. Nhưng lần này, cô phải ngẩng lên vì giọng nói của Minh Quân :

− Sao chán nản vậy Thư ?

Uyển Thư gượng cười :

− Em có chán gì đâu.

Minh Quân nhìn cô như hiểu :

− Làm việc gần sếp là như vậy đó. Căng thẳng lắm , nhưng tập lờ đi , Thư ạ. Đừng có mỗi cái mỗi sợ. Hãy nghĩ rằng " bất quá bị đuổi là cùng ", thế là không sợ nữa.

Uyển Thư cười thú nhận :

− Em cũng đã nghĩ như vậy, nhưng sao mỗi lần ở gần giám đốc, em vẫn thấy căng thẳng.

− Lúc mới đi làm, anh cũng dễ bị căng thẳng lắm. Nhưng từ từ cũng quen, miễn mình đừng làm sai thì thôi , còn thì không có gì sợ hết. Giám đốc cũng là người như mình thôi.

Uyển Thư sửa lại :

− Người có quyền sai khiến và khiển trách mình, chứ anh.

Minh Quân cười xòa :

− Tại Thư mới đi làm nên còn nhát. Từ từ rồi em sẽ thấy. Không chừng sau này , em còn cãi tay đôi với sếp nữa.

− Ngày đó chắc còn xa lắm. Chắc lúc đó em già đến nỗi không ai thèm chấp nhất. chuyện đó mới xảy ra được.

− Không đến nỗi vậy đâu

Minh Quân cười lớn đến nỗi Uyển Thư hết hồn nhìn lên lầu. Rồi không thấy bóng dáng Yoshihiro , cô mới yên tâm.

Buổi chiều, Uyển Thư ăn mặc đẹp hơn bình thường. Vì theo lời Yoshihiro, cô sẽ cùng đi đón khách ở sân bay. Uyển Thư không biết đó là ai, nhưng thấy sếp có vẻ trịnh trọng với khách nên cô tự trịnh trọng theo.

Ba người ra sân bay. Uyển Thư đứng sát bên hàng rào nhìn ,nhưng cũng không quan tâm lắm. Cô thấy Yoshihiro có vẻ nôn nao. Mà nãy giờ cũng vậy, trên đường ra sân bay, sếp có vẻ vui, nói nhiều và thậm chí còn nói khe khẽ một mình , mất đi vẻ nghiêm nghị, cứng nhắc hàng ngày.

Chợt Uyển Thư thấy Yoshihiro vẫy tay với một cô gái đang đi tới. Thì ra khách chỉ có một người. Cô tò mò nhìn cô gái. Cô ta đẹp và dễ thương. Cử chỉ mạnh mẽ, hoạt bát khi cô ta cười với Yoshihiro.

Lúc ra ngoài xe, Yoshihiro mới bắt đầu giới thiệu :

− Đây là cô Uyển Thư và anh Minh Quân, nhân viên của công ty anh.

Anh quay sang hai người :

− Còn đây là Fujikawa , bạn thân của tôi.

Khi nói câu đó, anh choàng tay qua vai cô Fujikawa , cười âu yếm, khiến cho người đối diện dù ngốc cách mấy cũng hiểu được quan hệ của hai người.

Uyển Thư ngồi băng sau với hai người. Fujikawa ngồi giữa , cô nói không ngớt với Yoshihiro. Và anh cũng nói chuyện vui vẻ cởi mở với cô , khác xa phong cách nghiêm nghị khi nói chuyện với nhân viên dưới quyền.

Khi về đến công ty , Yoshihiro đưa Fujikawa lên phòng riêng. Uyển Thư không có việc gì làm , nhưng cũng ngồi lại văn phòng cho đến hết giờ mới về.

Buổi tối, bốn người vào nhà hàng. Cách đi như vậy vô tình đặt Minh Quân và Uyển Thư ở vị trí như một đôi tình nhân, khiến cô thấy hơi ngượng. Mặt cô đỏ hồng , cộng với vẻ e ấp theo phong cách Á Đông , khiến cô dễ thương và thu hút sự chú ý của người khác hơn cả vẻ vẻ linh hoạt của Fujikawa.

Phòng tiệc có vách ngăn bằng khiếng, nên có thể nhìn toàn bộ gian đại sảnh. Hôm nay , ở đây đang có tiệc cưới nên đông đúc rất vui.

Cô Fujikawa theo dõi một cách vui thích , rồi quay sang nói với Yoshihiro :

− Lần đầu tiên em được thấy đám cưới của người Việt Nam. Hay thật !

Cô quay sang Uyển Thư :

− Cô Thư đã làm cô dâu lần nào chưa ?

Uyển Thư ngượng ngập lắc đầu :

− Dạ chưa. Em chưa có người yêu.

Minh Quân nhìn cô một cách ý nghĩa rồi lên tiếng :

− Có phải đó là điều đáng mừng không , Thư ?

Uyển Thư ngơ ngác :

− Ai mừng hả anh Quân ?

− Ờ ,thì phải có người mừng chứ.

Fujikawa cười láu lỉnh :

− Anh ấy đã nói thế, cô không hiểu sao, cô Uyển Thư ?

Rồi cô cười khúc khích, tiếng cười giòn tan, trong trẻo, chứng tỏ mẫu người hoạt bát, vui tính. Quả thật, Uyển Thư không thể nào sinh động được như vậy.

Yoshihiro nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi đám cưới , chợt quay lại bảo Minh Quân :

− Anh ra chúc mừng họ đi !

Minh Quân lúng túng :

− Dạ ... nhưng tôi không quen biết với họ.

Fujikawa nói vui vẻ :

− Mình chúc mừng họ mà, đâu có cần phải quen biết.

Thấy Minh Quân còn ngần ngừ, cô hối thúc một cách vô tư :

− Đi đi, ra chúc mừng họ đi.

Minh Quân đứng dậy đi ra, tay cầm ly rượu. Anh đến nói gì đó với cô dâu chú rể, vừa nói vừa chỉ về phía phòng khiếng :

Chú rể nhìn theo hướng tay Minh Quân rồi tươi cười giơ tay lên cao, đưa về phía Yoshihiro như mời.

Trong phòng, Yoshihiro và Fujikawa nhiệt tình nâng ly đáp lại :

− Chúc mừng hạnh phúc ! Chúc mừng !

Ngoài kia chú rể bắt tay Minh Quân như cám ơn. Anh mỉm cười với chú rể, rồi đi trở về phòng.

Anh ngồi xuống với dáng điệu tự nhiên và nói như chuyển lời :

− Chú rể cám ơn và chúc mừng giám đốc.

Yoshihiro bật cười, rồi nâng ly lên :

− Vô trăm phần trăm nào.

Mọi người chạm ly. Ai cũng uống bia, chỉ có Uyển Thư không biết uống bia. Cô cầm ly nước ngọt , Yoshihiro lắc đầu :

− Không được, cô phải uống bia với chúng tôi.

Uyển Thư bối rối :

− Dạ, nhưng tôi không biết uống cái đó.

− Cô phải tập cho quen, mai mốt còn phải đi giao tiếp nữa.

Uyển Thư miễn cưỡng định đổi ly, nhưng Fujikawa đã can thiệp :

− Anh không nên ép Uyển Thư. Người ta thích uống cái gì thì uống cái nấy, anh đừng độc tài quá !

Yoshihiro nhún vai chịu thua. Uyển Thư nói nhỏ với Fujikawa :

− Cám ơn chị.

Fujikawa cười thoải mái :

− Anh Yoshihiro có tính độc tài lắm, mình thì không chịu như vậy đâu.

" Không ai chịu nổi như vậy cả, có điều chị thì thoải mái phản đối. Còn tôi thì phải tuân theo, vì cuộc sống của tôi phụ thuộc vào anh ta ". Uyển Thư rất muốn nói với Fujikawa điều đó. Nhưng cô đã có chút kinh nghiệm nên không dạt dột nói ra , chỉ có thể phản kháng trong đầu.

Fujikawa có vẻ không màng đến chuyện đó. Cô vui vẻ nhắc lại chuyện lúc nãy :

− Anh Quân ! Thế ở nước anh, không có phong tục chúc mừng đám cưới sao ?

− Dạ, có đấy chị. Nhưng chỉ có bạn bè và người thân là bày tỏ, còn với người lạ thì không.

− Tôi xem hình bạn tôi, thấy cô dâu mặc áo dài, và đội ... cái gì tròn tròn trên đầu, sao cô dâu này không có ?

Minh Quân mỉm cười :

− Cũng tùy chị ạ. Có người thích theo phong tục Việt Nam, có người thích bắt chước phương Tây.

Fujikawa gật đầu như hiểu :

− Thì ra là vậy. Nhưng tôi thích xem đám cưới theo truyền thống hơn, lạ mắt lắm. Và chúng tôi thường chúc mừng khi thấy đám cưới, bất kể lạ hay quen.

" Bởi vậy, hai người đã bắt Minh Quân làm chuyện lúc nãy. Nếu là mình, sẽ chẳng biết làm sao nữa ? ". Uyển Thư nghĩ thầm và nhìn Minh Quân, mỉm cười như muốn chia sẻ cảm giác ngượng nghịu của anh.

Minh Quân hiểu và cười đáp lại. Trong buổi tiệc này, chính sự độc đoán của Yoshihiro làm cô và anh gần gũi nhau hơn, dù chuyện đó đã hình thành từ những ngày đầu mới làm việc ở công ty.

Mọi người ra về lúc gần khuya. Ai cũng có tâm trạng vui vẻ theo mỗi cách khác nhau.

Hôm sau, Uyển Thư đi làm bình thường. Buổi sáng, cô vừa vào công ty thì thấy Yoshihiro và Fujikawa đã ngồi ở phòng khách. Thấy cô, Yoshihiro nói ngay :

− Sáng nay tôi bận việc, cô đưa cô Fujikawa đi chơi giùm tôi, đi bất cứ đâu theo yêu cầu của cô ấy.

− Vâng.

Anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy :

− Tạm biệt em, hẹn gặp lại.

Và hai người tự nhiên ôm hôn nhau , như không có ai ở đó. Uyển Thư xấu hổ quá, vội nhìn đi chỗ khác.

Yoshihiro thấy cử chỉ đó, anh bật cười một mình, rồi rời Fujikawa, đi ra ngoài.

Fujikawa vui vẻ nắm tay Uyển Thư ?

− Mình đi chứ, cô Thư ?

Cả hai đi ra đường , đón tắc xi. Ngồi trong xe, Fujikawa nói huyên thuyên :

− Nghe nói ở Việt Nam có nhiều đồ mỹ nghệ đẹp lắm. Bạn tôi mỗi lần sang đây về đều mua rất nhiều thứ. Chắc ở đây rẻ lắm nhỉ ?

− Dạ , rẻ nhiều so với nước ngoài. Em thấy khách du lịch hay mua mấy cái đó lắm.

− Thế Uyển Thư có thích không ?

− Dạ , cũng thích. Nhưng có lẽ ở gần nên thấy quen, không mê lắm.

− Còn tôi thì rất mê. Anh Yoshihiro hay gởi tranh và nhiều loại bằng xà cừ cho tôi, anh ấy cũng thích hàng mỹ nghệ lắm.

− Dạ.

Fujikawa thoải mái nhìn ra bên đường, rồi chợt quay lại :

− Cô Thư thấy anh Yoshihiro thế nào ?

Uyển Thư hơi lúng túng :

− Dạ ... giám đốc là người nguyên tắc.

− Và độc đoán , phải không ?

Uyển Thư không dám trả lời, chỉ mỉm cười thừa nhận. Fujikawa cũng cười :

− Tính anh ấy là thế đấy, độc đoán lắm.Anh ấy quen thấy người ta làm theo ý mình thôi.

− Dạ.

− Nhưng Uyển Thư đừng sợ, cái gì quá đáng thì phải có ý kiến. Nếu không , anh ấy sẽ không nhận ra đâu.

− Dạ.

Fujikawa chợt nhìn Uyển Thư, cười tủm tỉm :

− Con gái Việt Nam hiền quá nhỉ ?

Thấy Uyển Thư không hiểu, cô nói thêm :

− Là tôi nói cô đó.

Uyển Thư mỉm cười :

− Em nghĩ em không hiền đâu.

− Thật đó. Tôi nghĩ một người hiền như cô mới làm việc nổi với anh Yoshihiro.

Uyển Thư nhíu mày :

− Giám đốc khó lắm hả chị ?

− Khó lắm thì không khó lắm, nhưng đòi hỏi cao. Anh ấy có nhiều tài, nên muốn nhân viên mình cũng vậy.

− Em thì không có đủ tài, nhưng em cũng cố lắm.

Fujikawa xua xua tay :

− Tôi không định nói thế đâu. Chúng tôi yêu nhau, nhưng tính cách lại không giống nhau. Tôi dở lắm, chẳng biết gì cả. Còn anh ấy thì rất giỏi.

− Làm việc với giám đốc, em và anh Quân đều thấy điều đó.

− Thế hả ?

Nghe khen Yoshihiro, Fujikawa có vẻ thích lắm. Cô chợt thấy thích tâm sự với Uyển Thư.

− Lúc anh ấy qua đây , tôi cứ khóc suốt vì nhớ anh ấy, bây giờ thì đỡ rồi.

− Chắc chị và giám đốc yêu nhau ghê lắm ?

− Chúng tôi học chung với nhau lúc nhỏ , lại ở gần nhà nhau nên thân nhau lắm. Ban đầu là thân, sau đó yêu nhau lúc nào không hay.

− Thơ mộng qúa ! - Uyển Thư buột miệng.

− Cô thấy vậy là thơ mộng hả ?

− Có lẽ em chưa có người yêu, nên em thường thấy những người yêu nhau là lãng mạn.

− Tôi thấy Minh Quân có vẻ thích cô đấy.

− Em cũng không biết nữa. À quên ! Chị có muốn vào chợ trước không ?

− Tôi muốn lắm. Vào chợ đi !

Uyển Thư chuyển qua tiếng Việt nói với người tài xế. Fujikawa lắng nghe rồi nhận xét :

− Nói tiếng Việt nghe hay quá ! Mai mốt về Nhật, tôi sẽ học tiếng Việt cho vui.

Nghe cô nói, Uyển Thư tự nhiên thở dài. Trong khi cô cật lực học nhiều ngoại ngữ để kiếm tiền, thì Fujikawa chỉ học tiếng nước ngoài cho vui. Đúng là tiểu thư.

Đến chợ, cả hai đi vào nhà lồng trước tiên. Fujikawa có vẻ rất mê mua sắm, và mua bất cứ thứ gì cô thích , không hề tiếc tiền. Chỉ trong buổi sáng, cô đã xài gấp đôi cả mức lương tháng mà Uyển Thư thu nhập.

Cô hào phóng bảo Uyển Thư mua món mình thích , nhưng Uyển Thư từ chối quyết liệt.

Khi cả hai về thì đã trưa. Uyển Thư định về nhà, nhưng Fujikawa nhất định kéo cô về công ty cùng ăn trưa với cô.

Về đến công ty, Fujikawa kéo Uyển Thư vào phòng khách, lôi những thứ mới mua ra ngắm nghía. Một lát, Yoshihiro về. Anh cũng đến ngồi cạnh Fujikawa , nghe cô khoe những thứ mới mua và chỉ cười trừ cho những đam mê của cô.

Mấy ngày nay, Uyển Thư vào công ty một cách rất thoải mái vì không có mặt giám đốc ở đó , bởi anh đưa Fujikawa đi chơi suốt ngày. Những lúc rỗi rảnh, cô và Minh Quân chơi cờ hoặc nói chuyện với nhau. Với Uyển Thư, đi làm mà như vậy thì thật là thiên đường.

Nhưng thiên đường của cô chỉ tồn tại được mấy ngày , vì Fujikawa phải trở về Nhật.

Buổi tối chia tay, bốn người lại đi nhà hàng. Lần này đã khá thân nhau nên ai cũng thấy vui. Khi chia tay, Fujikawa đã tặng cho Uyển Thư một bộ trang điểm mà cô mang từ Nhật qua , và cứ dặn đi dặn lại rằng , nếu có dịp sang Nhật, Uyển Thư phải đến tìm cô.

Fujikawa cứ luôn miệng bảo thích Uyển Thư, khiến cô hơi ngạc nhiên. Thật ra, cô cũng thích cô khách của giám đốc, nhưng đến mức như Fujikawa thể hiển thì chưa.

Sáng hôm sau, cũng ba người tiễn Fujikawa như lần đi đón. Trên đường về, Yoshihiro có thái độ khác hẳn. Anh trở lại vẻ nghiêm nghị và điềm đạm như cũ. Gần như anh là người khác hẳn mà chỉ có Fujikawa mới đủ sức làm cho anh vui.

Mấy ngày sau, Uyển Thư đưa khách đi tham quan dài xuyên suốt Hà Nội, không có dịp gặp Yoshihiro. Những ngày đó, tuy mệt nhưng rất dễ chịu. Nhưng đến lúc về, Yoshihiro lại khủng bố tinh thần cô theo cách khác.

Vừa về buổi sáng thì buổi chiều Uyển Thư đã đến công ty. Cô còn bơ phờ vì chưa quen chuyến đường xa. Và cảm thấy mệt mỏi nên cô đến công ty với tâm trạng không vui.

Khi cô đến thì không thấy Minh Quân. Anh đã đưa khách đi miền Tây, văn phòng chỉ còn lại giám đốc. Uyển Thư chưa kịp vào trình diện thì anh gọi cô vào phòng.

Không hiểu có chuyện gì mà gương mặt anh khó đăm đăm. Anh ngồi phía sau bàn, nói như ra lệnh :

− Cô ngồi xuống đó !

− Dạ.

− Chuyến đi có gì trở ngại không ?

− Dạ không.

− Thật sự là không chứ ?

Thật ra , cũng có chuyện trục trặc, đó là một khách bị mất đồ. Nhưng chuyện đó đã giải quyết xong, nên cô thấy không có gì đáng nói. Thế là cô gật đầu.

− Dạ , không có gì trục trặc cả.

Yoshihiro nhíu mày :

− Một chuyến đi có thể làm mất uy tín của công ty mà cô bảo không có gì được à ?

− Mất uy tín ? Uyển Thư mở lớn mắt.

Yoshihiro nghiêm mặt :

− Tôi rất ghét nhân viên của mình nói dối. Cô hãy nhớ lấy, cô Uyển Thư.

Uyển Thư như từ trên trời rơi xuống. Cô nói một cách hoang mang :

− Tôi nói dối chuyện gì ạ ?

Yoshihiro hỏi thẳng :

− Để xảy ra chuyện khách mất đồ mà cô thấy không quan trọng à ?

Uyển Thư ngớ ra , cô buột miệng :

− Dạ ... sao giám đốc biết ạ ?

− Một câu không được quyền và không nên hỏi, thế mà cô lại hỏi. Bản lĩnh của cô là vậy đó sao ?

− Xin lỗi ... nhưng chỉ tại tôi ngạc nhiên quá.

− Vậy nếu tôi không biết, cô sẽ còn giấu nhiều chuyện khác nữa, phải không ?

Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán Uyển Thư , cô liếm môi :

− Tôi không bao giờ có ý nghĩ giấu giếm, chỉ tại tôi thấy chuyện đó không quan trọng mà thôi.

Khi nói câu đó, Uyển Thư không biết là mình đã phạm sai lầm khác còn nghiêm trọng hơn. Và Yoshihiro bắt đầu giận dữ, anh lớn tiếng :

− Một người hướng dẫn viên thiếu trách nhiệm , thiếu hiểu biết.

Anh đứng dậy, đập tay xuống bàn :

− Cô có biết như vậy là mất uy tín công ty không ?

Uyển Thư lắp bắp :

− Nhưng tôi đâu có lỗi gì khi khách bị mất đồ. Đó là ... là ... là ngoài ý muốn của tôi.

− Không có ai muốn như vậy. Nhưng cô , chính cô cũng có trách nhiệm không để chuyện đó xẩy ra.

− Vô lý quá ! - Uyển Thư kêu lên.

− Cô còn dám cãi à ?

Hình như tức quá , không đủ từ ngữ để diễn đạt bằng tiếng Việt, Yoshihiro chuyển sang nói một tràng tiếng Nhật :

− Các người làm việc thiếu trách nhiệm vậy sao ? Nếu cứ để xảy ra tình trạng mất đồ, thì ai còn dám đến công ty này ? Cô trả lời đi.

Uyển Thư gục mặt nhìn xuống, không trả lời. Đầu óc cô rối tung đến mức hoảng loạn, cô không dịch kịp hết từ ngữ Yoshihiro nói, chỉ nghe loáng thoáng được mấy câu " thiếu trách nhiệm ", " thiếu khôn ngoan ", " cứng đầu ... " ...

Cô chợt bụm miệng, oà ra khóc, rồi đứng lên chạy ra ngoài.

Uyển Thư không thấy dì Năm đứng lấp ló ở cửa nhìn cô. Bà đã nghe tiếng quát tháo trong phòng, và nóng ruột muốn an ủi cô nhưng không dám, vì có mặt giám đốc ở đó.

Uyển Thư ra bàn mình ngồi khóc. Một lát , cô chợt đứng lên, bỏ ra về. Cô nghĩ rằng, từ đây về sau, mình sẽ không trở lại đây nữa.

Khi cô ra sân lấy xe, dì Năm chạy theo :

− Sao về vậy cô Thư ? Đừng về, cô à.

− Con sẽ nghỉ luôn , dì Năm ạ. Dì ở lại vui nghe. Lâu lâu, con sẽ gọi điện cho dì.

− Đừng làm vậy cô. Đã đi làm thì sao tránh khỏi va chạm. Nếu mỗi chút cô mỗi bỏ đi thì sẽ làm ở đâu ? Chỗ nào cũng vậy thôi cô à.

Nhưng Uyển Thư nản quá nên không muốn nghe thuyết phục. Cô hít mũi, cười dịu dàng :

− Cám ơn dì Năm, nhưng bây giờ con muốn về. Con muốn suy nghĩ lại.

− Suy nghĩ thì được , hết buồn rồi thì trở lại làm , đừng nghỉ luôn cô à. Ông ấy hơi nóing tính, nhưng không phải người chấp nhặt đâu.

− Sao dì biết ?

− Ở đây lâu thì biết. Tôi cũng bị la hoài , nhưng la rồi bỏ. Tôi bảo đảm với cô là bây giờ, ổng không còn để ý gì đâu.

Quát tháo người ta, làm cho người ta khốn đốn như thế mà không để ý, sao anh ta tự cho mình nhiều quyền quá vậy ? Cô không phản ứng , nhưng dứt khoát không chấp nhận điều đó.

Và mặc cho dì Năm bảo trở vô, Uyển Thư vẫn bỏ về.

Suốt buổi chiều đến tối, Uyển Thư cứ nhớ lại những câu quát của Yoshihiro rồi khóc.

Lúc nãy, cô không dám phản ứng, nhưng cái tức cứ làm cho cô ấm ức không nguôi được.

Sáng hôm sau, cô không vào công ty. Cô đang ngồi viết đơn xin nghỉ việc thì chị chủ nhà gọi lên nghe điện thoại.

Uyển Thư khựng cả người khi nghe giọng của Yoshihiro :

− Chào cô. Tôi là Yoshihiro.

− Chào anh.

Khi trả lời bằng giọng nhún nhường đó , cô chợt thấy bực chính mình. Tại sao cô sợ anh ta hoài vậy ? Bây giờ nghỉ việc, tại sao phải để bị khống chế chứ ?

Thế là cô im lặng. Yoshihiro hỏi với giọng thản nhiên, thẳng thắn đến mức không ngờ :

− Khi cô có thái độ như vậy là cô muốn nghỉ việc, phải không ?

− Vâng.

− Lý do ?

− Tôi không phù hợp với công việc, thưa giám đốc.

− Ai nói với cô là cô không phù hợp ?

" Chính anh đã bắt tôi nghĩ như vậy, vậy mà anh có thể vô tư vậy sao ? " Uyển Thư nghĩ một cáich tức tức, nhưng cô lại trả lời thuần thục :

− Tôi tự thấy như vậy.

− Không. Cô không tự thấy được gì cả. Cô không hề xem lại mình, chỉ nhìn vào tôi và đối kháng với tôi thôi.

Uyển Thư lại thấy lúng túng , không biết đường chống đỡ. Thế là cô buông xuôi :

− Tôi không nghĩ gì cả.

− Không. Cô không phải mẫu người không suy nghĩ , có điều là cô không mạnh dạn nói ra.

Uyển Thư liều lĩnh buông một câu phản kháng :

− Giám đốc muốn nói sao cũng được. Tôi biết là quyền lực trong tay kẻ mạnh.

− Không phải vậy. Quyền lực luôn ở trong tay người biết làm chủ tình thế.

Uyển Thư không biết nói thế nào, thế là cô im lặng, Yoshihiro chờ hoài không nghe cô nói, anh lên tiếng tiếp :

− Cô muốn nghỉ việc, tôi không cản. Nhưng trước khi nghỉ , tôi bắt cô phải tự vấn về việc hôm qua.

Thất kỳ lạ ! Hình như cái sợ Yoshihiro đã ngấm vào máu, nên khi không có anh ta cô tức đủ thứ. Nhưng không nói chuyện , tự nhiên lại thụ động kỳ lạ và cô lại im như thóc.

Trong máy, giọng Yoshihiro có vẻ bớt uy quyền một chút , nhưng vẫn nghe khó khăn :

− Cô có biết, một trong những nguyên tắc của hướng dẫn viên phải có là bảo đảm an toàn tuyệt đối cho khách hàng không ? Còn cô thì đã xảy ra chuyện mất đồ.

− Nhưng tôi đã giải quyết xong rồi.

− Đó là họ dễ tính. Nếu họ cố tình làm khó công ty , cô sẽ giải quyết thế nào ? Thậm chí, họ về Nhật khiếu nại với công ty mẹ , thì tôi sẽ trả lời ra sao ?

− Đến nỗi trầm trọng như vậy sao ?

Uyển Thư buột miệng kêu lên, bằng hoàng cả người. Đến giờ cô mới ý thức được chiều sâu của vấn đề và thật sự thấy sợ.

Yoshihiro bỏ qua câu hỏi ngớ ngẩn của cô, anh nói tiếp một cách cứng rắn :

− Cô đã sơ sẩy trong việc bảo đảm an toàn cho khách. Việc khách mất đồ là quy ra trách nhiệm của cô.

− Tôi ... thật tình tôi không ngờ là nó nghiêm trọng vậy. Tôi sợ lắm !

− Vấn đề không phải cô biết sợ hay không , mà ở chỗ cô có thấy được lỗi của mình không ?

Uyển Thư nói nhỏ :

− Tôi biết, tôi xin lỗi.

− Tôi không cần nghe xin lỗi. Vấn đề là giữa cô với tôi, ai đúng ai sai. Và khi nhận ra mình không đúng , cô sẽ có cách xử sự thế nào ?

− Tôi ...

Nhưng Yoshihiro không để cô nói , anh cắt ngang :

− Thái độ của tôi hôm qua không quan trọng,quan trọng là tính chất của vấn đề cô gây ta. Cô hãy tự suy nghĩ đi , rồi quyết định đến gặp tôi hay nghỉ việc.

Uyển Thư chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng :

− Chào cô.

Và anh chủ động cúp máy. Uyển Thư bần thần bỏ ống nghe xuống, suy nghĩ đảo lộn hoàn toàn.

Không biết đó có phải là bí quyết để Yoshihiro thành công trong giao tiếp ? Anh không hề yêu cầu cô trở lại làm việc, chỉ thẳng thắn vạch cho cô thấy lỗi của cô, điều đó lại có hiệu quả hơn là tranh luận.

Nếu mới lúc nãy cô còn viết đơn với sự tức giận , thì bây giờ chỉ còn tâm trạng thẳng thốt về sai lầm của mình. Và điều tự nhiên là cô không còn trách thái độ gay gắt của Yoshihiro.

Buổi chiều, Uyển Thư tự động đến công ty. Khi cô đến, Yoshihiro đang ngồi nghe điện thoại. Anh gật đầu đáp lại cái chào của cô, thái độ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Uyển Thư đến bàn mình, tìm quyển sách để đọc. Nhưng cô vừa đọc được vài trang thì nghe tiếng Yoshihiro gọi phía sau :

− Cô Thư vào đây !

Uyển Thư đứng dậy đi vào trong. Yoshihiro ngồi sau bàn làm việc. Anh không bảo Uyển Thư ngồi, chỉ đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân.

Cái nhìn làm cô rụt người lại , tâm lý tự nhiên là cô thấy hồi hộp. Đã từng bị khủng bố tinh thần, nên một chút gì khác thường ở giám đốc khiến cô cũng phải lo sợ.

Yoshihiro chợt khoát tay :

− Cô ngồi di !

Chờ Uyển Thư ngồi xong, anh bắt đầu lên tiếng :

− Trong công việc, cô làm rất tốt. Nhưng nghề của chúng ta là phải giao tiếp. vì vậy, tôi muốn cô chú ý đến y phục một chút.

Bất giác, Uyển Thư cúi xuống nhìn lại mình. Cô đang mặc áo sơ mi trắng , quần tây xanh, áo bỏ vào quần nghiêm chỉnh. Ăn mặc thế này mà không lịch sự sao ?

Thấy vẻ mặt hoang mang của cô, Yoshihiro lên tiếng :

− Bộ đồ này thì rất lịch sự nhưng nó có vẻ học sinh quá , không hợp với tư cách của người thường xuyên là trung tâm của đám đông.

Sự can thiệp hơi sâu của giám đốc làm Uyển Thư thấy ngượng. Cô cứ ngồi yên nhìn xuống bàn.

Yoshihiro chợt mở tủ, lấy quyển Catalogue đẩy về phía cô :

− Cô có thể xem qua và chọn một mẫu. Khi nào xong, đưa tôi duyệt.

Uyển Thư rụt rè đề nghị :

− Tôi có thể mặc áo dài khi ở văn phòng , hoặc trong những tour ngắn. Còn khi đi xa, thì sẽ mặc đồ vest , được không ạ ?

Yoshihiro lắc đầu :

− Áo dài thì được, nhưng bộ vest thì dễ lẫn lộn lắm, không có nét riêng.

− Vậy sao ?

− Tôi muốn trang phục của cô phải gây ấn tượng. Nó cũng sẽ là đồng phục của nhân viên trong công ty, cho nên cô hãy đầu tư cho kỹ.

− Vâng. Tôi sẽ xem và chọn mẫu.

Và không muốn tiếp tục câu chuyện có vẻ riêng tư này, cô vội đứng dậy, cầm lấy quyển Catalogue đi ra. Nhưng Yoshihiro đã gọi lại

− Uyển Thư ?

− Dạ.

Uyển Thư quay lại đứng chờ. Yoshihiro nhìn cô, vẻ ngập ngừng. Lần đầu tiên Uyển Thư thấy anh ta như vậy điều đó làm cô tò mò hơn :

− Dạ , còn chuyện gì ạ ?

− Chuyện này ... lẽ ra tôi không nên nói. Nhưng đó là vì công việc , tôi buộc phải để cập với cô, cũng như chuyện trang phục vậy.

− Dạ , sao ạ ?

− Qùa tặng của Fujikawa , cô mở ra xem chưa ? Tôi nghĩ cô nên dùng nó mỗi ngày.

Uyển Thư kinh ngạc tột độ. Không ngờ một người như giám đốc lại quan tâm tới chuyện phụ nữ như vậy. Măt cô đỏ rần lên, cô lúng túng :

− Dạ ... tôi ...

− Tôi nghĩ cô còn đơn giản quá , điều đó không tốt với các cô gái đâu.

Lần này, Uyển Thư gục mặt thật sự cô không dám nhìn lên nữa. Không xấu hổ sao được khi chuyện tế nhị đó lại đem ra nói như một công việc, mà người đó lại là chính Yoshihiro.

Minh Quân nói cô còn ngượng, huống chi là giám đốc.

Vả lại , dù khiêm tốn, Uyển Thư cũng vẫn biết mình rất đẹp. Cô biết quý trọng nhan sắc mình, và thích vẻ đẹp tự nhiên hơn.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2859)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]