Ai cũng bảo cô xinh đẹp, chẳng lẽ Yoshihiro không thấy điều đó ?

Như đọc được ý nghĩ của cô, Yoshihiro nói tiếp:

− Ở đây, tôi không cố ý định bình phẩm về ngoại hình của cô. Tất cả là công việc. Chỉ cần một chút son phấn, cô sẽ thấy mình tự tin hơn, và người ta sẽ tôn trọng mình hơn.

Thấy cô cứ gục mặt nhìn xuống, anh ngừng lại, nhấn giọng:

− Hiểu điều tôi muốn nói không, Uyển Thư ?

− Dạ hiểu.

Uyển Thư trả lời rất nhỏ. Việc giám đốc hiểu cả ý nghĩ thầm kín của mình, khiến cô thấy anh thật sự đáng sợ.

Nhưng cô vẫn phải thừa nhận là dù câu chuyện có vẻ thẳng thắn, nhưng anh ta vẫn rất tế nhị khi nói. Tế nhị và tâm lý, một người như vậy không sợ cũng không được.

Uyển Thư ngước lên, hỏi chủ động:

− Thưa, còn điều gì nữa không?

− Qúa nhiều cho một buổi chiều.

Yoshihiro nói và nhìn cô với ánh mắt thân thiện hơn. Cái nhìn đó làm Uyển Thư đỡ thấy căng thẳng.

Cứ mỗi lần vào phòng giám đốc là thần kinh cô cứ căng lên. Cô không hiểu sao, Minh Quân lại có được tác phong ung dung như vậy, và không biết chừng nào cô mới đạt đến trình độ đó.

Hôm sau, Uyển Thư mang quyển Catalogue vào trình diện mẫu với giám đốc. Lúc cô bước vào thì anh đang nghe điện thoại. Anh ngồi gác chân lên bàn một cách thoải mái và nói chuyện rất lâu, làm Uyển Thư phải qua xa lông ngồi chờ.

Thỉnh thoảng, cô lén nhìn về phía bàn, rồi vội nhìn đi chỗ khác. Cô đã quen thấy tác phong nghiêm chỉnh của anh, nên thấy cử chỉ bừa ẩu đó, cô có cảm giác mình đang chứng kiến phút riêng tư của anh.

Một lát sau, Yoshihiro mới gác máy. Anh ngồi thẳng lên, lấy lại tư thế đường hoàng, khác hẳn lúc nãy:

− Có chuyện gì vậy, cô Thư ?

− Dạ, tôi đem mẫu đồng phục đã chọn đến cho giám đốc duyệt.

Vừa nói, cô vừa đứng dậy bước qua bàn. Cô ngồi đối diện với Yoshihiro, mở trang Catalogue chỉ và một mẫu.

− Mẫu này có được không ạ ?

Cô chỉ thêm hai kiểu kế bên:

− Còn đây là mẫu "dự trữ".

Yoshihiro không nhìn xuống Catalogue mà nhìn chăm chăm bàn tay Uyển Thư, khiến cô bối rối rụt tay lại, giấu xuống gầm bàn.

Yoshihiro nhìn thoáng qua khuôn mặt ngượng ngùng của cô, rồi nói như ra lệnh:

− Cô đặt tay lên bàn cho tôi xem!

Uyển Thư miễn cưỡng làm theo. Cô nhìn xuống bàn tay mình, thấy không có gì đáng để phê bình cả, thậm chí còn có thể tự hào về nó. Thế mà còn bị xét nét, làm sao không hoang mang.

Yoshihiro lắc đầu như không đồng ý:

− Không nên để móng tay dài và nhọn như thế. Hãy cắt đi!

− Sao ạ ?

Uyển Thư kêu lên nho nhỏ, không biết nên làm thế nào. Hết bị xét nét trang phục, mặt mũi, bây giờ lại kiểm soát cả móng tay. Thật là quản lý quá mức.

Cảm thấy mình bị xâm phạm cá nhân quá, cô không chịu được. Thế là cô phản đối yếu ớt:

− Nhưng đây là ý thích cá nhân tôi. Nó không ảnh hưởng gì đến công việc cả, tôi xin phép không làm theo ý giám đốc.

Yoshihiro có vẻ bất ngờ vì cử chỉ phản đối của cô, nhưng vẫn điềm nhiên:

− Tôi không chịu được khi một cô gái để móng tay dài.

− Nhưng đó là ý muốn riêng của giám đốc, xin đừng can thiệp quá sâu vào chuyện cá nhân của tôi. Vậy nếu như ...

Nói đến đó, Uyển Thư vội ngừn glại. Nhưng Yoshihiro hỏi tới:

− Nếu như thế nào ?

− Dạ không.

− Nếu như cô yêu người nào đó cũng phải có ý kiến của tôi chứ gì ? Có phải cô nghĩ thế không ?

Uyển Thư ngạc nhiên nhìn anh. Không thể ngờ anh có thể đọc được ý nghĩ của mình. Bất giác cô đỏ mặt, không dám trả lời nữa.

Yoshihiro nói thản nhiên:

− Nếu chuyện đó xảy ra ngoài công ty tôi, và không ảnh hưởng gì đến công việc thì tôi sẽ không có ý kiến.

"Nhưng chuyện tôi để móng tay thì ảnh hưởng gì đến công việc chứ ?". Uyển Thư ấm ức nghĩ thầm. Nhưng sợ nói ra sẽ lại có chuyện, nên cô không hé miệng nữa.

Yoshihiro như cho qua chuyện đó, anh kéo quyển Catalogue về phía mình, nhìn khá kỹ, rồi ngẩng lên:

− Tại sao cô chọn mẫu này ?

Uyển Thư cố trấn tĩnh cảm xúc của mình. Cô nói với vẻ không bình thường:

− Dạ, vì giám đốc yêu cầu đồng phục phải gây ấn tượng. Tôi nghĩ màu cam nổi bật đúng như ý của giám đốc.

Yoshihiro khẽ lắc đầu như không hài lòng nhưng không nói gì, chỉ hỏi tiếp:

− Vậy còn cô, cô chọn mẫu nào ?

Uyển Thư dè dặt, chỉ một kiểu trong góc. Đó là kiểu vest khá đơn giản màu kem, cổ tròn có xẻ chữ V. Xung quanh cổ và tay thêu hoa văn. Nó độc đáo ở chỗ phối hợp màu trang nhã, không đập vào mắt, nhưng khi đã nhìn thì lại muốn nhìn lâu.

Uyển Thư rất thích kiểu này nhưng không chọn, vì nghĩ không đúng yêu cầu của giám đốc.

Yoshihiro nhìn theo hướng tay cô, rồi nheo mắt nhìn khá lâu. Một lát, anh ngẩng lên:

− Tại sao cô không chọn mẫu này ?

− Tôi thích nó hơn, nhưng nghĩ không đúng với yêu cầu của giám đốc, nên ...

Yoshihiro cắt ngang:

− Cô nghĩ tôi màu mè lắm à ?

− Dạ, tôi chỉ sợ ...

− Hình như cô chỉ nghĩ một chiều. Tập phân tích vấn đề đi, Uyển Thư.

− Vậy chúng ta sẽ chọn mầu này ạ ?

Yoshihiro nhìn cô, im lặng gật đầu. Uyển Thư thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên cô thấy anh và cô có cùng quan điểm với nhau. Tưởng tượng phải mặt bộ đồng phục chói chang ấy mỗi ngày, cô thấy phát ớn.

Ngồi suy nghĩ lẩn thẩn, Uyển Thư không để ý Yoshihiro dang dán mắt vào bộ móng tay mình. Đến chừng nhận ra, cô vội rút lại, giấu dưới chân.

− Dạ, giám đốc còn dặn điều gì nữa không ạ ?

− Cô có thể đi ra.

− Dạ.

Uyển Thư đứng dậy, đi ra ngoài. Cô đến bàn mình, ngồi nghĩ về chuyện lúc nãy.

Nghĩ xong lại thấy mình ở tình thế dở khóc dở cười. Nếu kể chuyện giám đốc của mình với bạn bè, chắc nó sẽ trố mắt ngạc nhiên. Chắc chỉ có mình cô là gặp phải sếp quản lý cả những vấn đề cá nhân như vậy.

Yoshihiro hình như giỏi ở quá nhiều lĩnh vực. không chừng chuyện phụ nữ, anh còn rành hơn cả cô, biết đâu đấy.

Thật là khủng khiếp!

Tự nhiên, lúc này cô muốn Minh Quân về sớm. Chỉ cần có mặt anh, cô sẽ thấy áp lực tinh thần giảm đi nhiều.

Đến đầu tuần, Minh Quân mới trở về. Buổi sáng, đến công ty đã thấy anh, vẻ mặt ảm đạm của Uyển Thư bỗng như vui lên hẳn:

− Đi vui không anh Quân ?

Vừa hỏi cô vừa đi về phía bàn mình, đặt chiếc giỏ xuốn g. Cô chưa kịp ngước lên thì Minh Quân đã xoay ghế về phía cô, chìa ra một chiếc hộp:

− Qùa của em.

− Cám ơn anh. Nhưng nếu mỗi tour về anh đều có quà cho em, thì anh sẽ bị hụt lương đấy.

− Anh thích như vậy mà.

− Cám ơn anh nhiều nghe.

− Sao cám ơn anh hoài vậy ? Mấy hôm nay thế nào, có thoải mái không ?

Uyển Thư trả lời ỉu xìu:

− Cũng hơi hơi.

− Hơi hơi tức là có chuyện, phải không ?

− Em cũng không biết nữa.

Nói xong câu đo, cô tự nhiên nhìn xuống món tay của mình. Cho đến giờ cô cũng vẫn không cắt móng. Mấy hôm nay ít tiếp xúc với sếp, nên chuyện đó không biết sếp còn nhớ không.

Nhưng cô giấu biệt Minh Quân những chuyện xảy ra giữa cô và sếp. Nói ra xấu hổ lắm, chắc Minh Quân sẽ kinh ngạc không tin.

Minh Quân có vẻ thật sự quan tâm chuyện của Uyển Thư. Anh cứ xoay hẳn người về phía cô, giọng nghiêm chỉnh.

− Lúc anh đi, tất cả đây có chuyện gì không ?

− Không có ... À! Cũng có, nhưng không đến nỗi gay gắt lắm.

Minh Quân cười hiểu biết:

− Không đến nỗi gay gắt mà muốn nghỉ việc à ? Dì Năm kể với anh rồi.

− Dì Năm thật là ... Nhưng chuyện đó qua rồi. Anh thấy đó, em đâu có nghỉ.

− Nhưng là chuyện gì vậy ?

Uyển Thư chưa kịp trả lời thì đã thấy Yoshihiro đứng ở cửa:

− Cô Thư vào đây!

Tự nhiên cô và Minh Quân nhìn nhau. Rồi cô miễn cưỡng đứng dậy, tim bắt đầu đập phập phồng. không hiếu lần này sẽ là chuyện gì đây ?

Hai tuần nay, cô liên tục bị gọi vào phòng giám đốc. Trong khi Minh Quân thì rất ít khi bị giám đốc để mắt tới. Cứ kiểu này hoài, chắc cô bị đau tim mất.

Cô đến ngồi trước bàn, Yoshihiro nhìn cô hơi lâu, rồi lên tiếng:

− Cô hãy soạn một thông báo tuyển người mới và chuẩn bị tuyển người. Cô sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này đấy.

Uyển Thư như không tin vào tai mình, cô mở lớn mắt:

− Giám đốc nói sao ạ ?

Yoshihiro nheo mắt hỏi lại:

− Chuyện đó lớn lắm sao ?

− Dạ, nhưng tôi không đủ kinh nghiệm. Tôi không biết làm mấy chuyện như vậy.

− Vậy thì sao không tập cho biết ?

Uyển Thư sợ quá, quên mất mình đang ngồi trước một người có tính độc đoán, cô liếm môi:

− Dạ, chuyện này giám đốc giao cho anh Quân đi. Anh ấy ...

Yoshihiro cắt ngang:

− Minh Quân thừa sức làm, nhưng tôi muốn chính cô. CHuyện như vậy mà cô sợ sao, lớn lao lắm à ?

− Vâng.

Uyển Thư buột miệng trả lời. Nói xong cô mới nhận ra mình liều. Nhưng cái sợ lại lớn hơn, thế là cô ngồi im.

Yoshihiro bắt đầu nghiêm nghị:

− Nếu Minh Quân làm được, tại sao cô không làm được ? Cô và anh ta có gì khác nhau ? Theo tôi nhớ thì cô và anh ta có trình độ ngang nhau đấy.

Uyển Thư lí nhí:

− Nhưng tôi không có kinh nghiệm như anh ấy.

− Kinh nghiệm chỉ tích lũy được khi làm việc. Cô không dám làm, thì mãi mãi cô cũng sẽ chỉ là một nhân viên bình thường thôi.

Yoshihiro chợt đập mạnh bàn, khiến Uyển Thư giật mình đưa tay chặn ngực, cô hiểu mình đã chọc anh nổi giận.

Nhưng Yoshihiro không quát lên như cô tưởng, mà chỉ gằn giọng :

− Tôi không muốn trong công ty của tôi có người hay cãi lệnh như cô. Tôi ra lệnh cô phải làm việc này. Cô ra ngoài đi !

Uyển Thư đứng dậy, mắt nhắm mắt mở đi ra , nước mắt mờ mịt. Cô không phải vì sợ phải làm việc qúa sức, mà là tức và sợ Yoshihiro.

Rõ ràng là Yoshihiro muốn đầy ải cô. Anh ta giao cô làm hết việc này đến việc kia, trong khi Minh Quân chỉ có mỗi công việc là đi tour. Tại sao cô bị đối xử bất công thế chứ ?

Ra khỏi phòng, Uyển Thư đứng lại, cẩn thận chùi mắt. Cô biết thế nào Minh Quân cũng hỏi chuyện và bênh vực cô. Nhưng cô không muốn anh công kích Yoshihiro.

Nhưng bản năng lại khiến cô muốn dựa vào Minh Quân. Những chuyện lớn lao thế này, không dựa anh thì dựa ai.

Uyển Thư ra bàn ngồi. Lập tức Minh Quân ngẩng lên , xoay ghế về phía cô :

− Chuyện gì vậy Thư ?

− Giám đốc bảo em tuyển thêm người, em có biết gì đâu mà làm. Phải làm sao , hả anh Quân ?

Minh Quân chưa trả lời thì cô rầu rĩ nói thêm :

− Thân em còn làm không xong, lấy tư cách gì để tuyển chọn người khác. Đã vậy, còn bắt em trực tiếp phỏng vấn.

Cô nhắm tít mắt lại :

− Nghĩ đến chuyện ngồi phỏng vấn người khác, em sợ muốn chết được.

Minh Quân nhíu mày :

− Sao chuyện đó không giao cho anh ? Anh có kinh nghiệm hơn mà.

− Có lẽ giám đốc ghét em.

− Thấy người ta hiền là muốn áp bức , sao không giỏi đầy anh nè. Để anh soạn thông báo cho.

Minh Quân vừa nói xong thì đến lượt anh cũng bị " chiếu tướng ". Anh đứng dậy, đi vào phòng giám đốc.

Uyển Thư tò mò nhìn theo. Rất ít khi giám đốc gọi Minh Quân vào phòng riêng , hầu như là không có. Chẳng lẽ Minh Quân cũng có việc ?

Cô ngồi đợi anh ra chỉ cách soạn bảng thông báo. Nhưng khi anh đi ra , thì vẻ mặt có vẻ không vui.

− Anh phải đi công việc ngay, em chịu khó tự làm nghe Thư.

− Đi đâu vậy anh Quân ?

Minh Quân chưa kịp trả lời thì Yoshihiro đã đi ra. Thế là anh vội cất mấy thứ trên bàn vào ngăn tủ, rồi vội vã đi ra ngoài.

Uyển Thư thất vọng nhìn theo. Cô thấy rõ ràng Yoshihiro cố ý không để cô dựa vào Minh Quân. Đành phải tự mình xoay xở thôi. Và cô bắt đầu viết thông báo. Nhưng cứ viết rồi xóa đến cả chục lần. Đầu óc chán nản đến mức muốn quăng quách công việc cho xong.

Quên mất trong phòng đang có giám đốc, Uyển Thư gục mặt vào tay, nhìn đăm đăm khoảng trống trước mắt.

Chợt một tờ báo đặt ngay trước mắt cô , rồi giọng Yoshihiro vang lên phía sau :

− Tại sao không biết dựa vào những mẫu quảng cáo có sẵn mà làm ?

Uyến Thư vội ngồi ngay ngắn lên. Trời ơi ! Có vậy mà nãy giờ nghĩ không ra. Sao đần độn thế không biết nữa.

Thật ra, cô có thể chủ động hơn , nếu đầu óc không bị rối ren vì Yoshihiro.

Uyển Thư liếc ra phía sau. Thấy anh không còn ở đó , cô thở nhẹ rồi đọc một mạch các thông báo tuyển dụng. Cuối cùng, cô dựa theo, viết lại mẫu của mình. Cô dựa theo yêu cầu mà trước đây mình phải có. Thật ra, làm cái này cũng dễ chứ không đến nỗi khó như cô nghĩ.

Viết xong, Uyển Thư đem vào phòng Yoshihiro. Anh đang ngồi đọc báo. Cô định đưa anh xem, nhưng anh đã khoát tay :

− Cô đem đến toàn soạn đi.

− Dạ.

Uyển Thư quay lại, nhưng bị gọi lại :

− Này !

Cô quay lại, hồi hộp nhìn giám đốc. Yoshihiro vẫn dán mắt vào tờ báo , nhưng giọng rành rọt, không hiểu là phê bình hay nhận xét :

− Cô có vẻ biết bảo vệ ý kiến cá nhân mình đấy.

Uyển Thư ngơ ngác :

− Dạ, giám đốc muốn nói gì ạ ?

− Chẳng nhừng không cắt móng tay , mà còn sơn màu lên. Cô muốn chứng tỏ cái gì vậy ?

Uyển Thư vội nhìn xuống tay mình. Lần trước lúc mua sắm, cô chọn được lọ sơn móng tay màu hồng nhạt, gần như lẫn với màu móng. Cô thích lắm, và quên bẵng " chỉ thị " của Yoshihiro.Không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Uyển Thư cắn môi, và không hiểu mình có gan trời không , cô bỗng buột miệng nói :

− Những cái gì của cá nhân tôi mà để anh hưởng tới công việc, tôi sẽ ráng sửa đổi. Nhưng những gì nằm ngoài phạm vi công việc , xin giám đốc để tôi được tự do. Tôi nghĩ làm đẹp thế này không có gì là xấu cả.

Nói xong, cô đứng yên, hồi hộp chờ cơn giận của "hoàng thượng ". Nhưng lạ lùng là " hoàng thượng " vẫn thản nhiên :

− Tôi cũng thấy không nó xấu. Ngược lại , tay cô rất đẹp !

Uyển Thư đứng ngẩn người, hết còn biết mình đang như thế nào. Và cô cứ đứng yên.

Yoshihiro mỉm cười :

− Đừng bao giờ vâng lời tôi như một người máy , phải biết phân tích vấn đề. Điều tôi cần ở một nhân viên là như thế đó.

Anh nhìn Uyển Thư với ánh mắt thân thiện hơn, rồi khoát tay :

− Cô đi đi !

Uyển Thư chậm chạp đi ra. Cô đi chậm vì cảm giác mình đang rơi từ trên trời xuống.

Thật ra, giám đốc là người thế nào đây ? Độc đoán hay là rất biết mình, biết người ?

Trên đường đến tòa soạn, cô vẫn còn bị chi phối về việc xảy ra. Cả thời gian dài làm việc với giám đốc, đây là lần đầu tiên cô nhận ra anh không hẳn là độc đoán , mà đôi lúc cũng là người tình cảm, sắc sảo nữa.

Một người như vậy ... cô hiểu tại sao trước giờ mình sợ anh ta. Người như vậy, không sợ cũng không được.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2540)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]