Uyển Thư đến công ty hơi trễ. Đêm qua, khi đưa khách về khách sạn thì đã hơn mười giờ. Cô về nhà thì cũng gần một giờ. Chỉ có mấy tiếng đồng hồ để ngủ , nên sáng nay cô vẫn còn thấy mệt.
Trong công ty, cô là người ít đi tour dài nhất. Với tư cách trưởng phòng điều hành, Minh Quân luôn sắp xếp cho cô đi tour với những đoàn khách " cao cấp " , nhằm giúp cô tăng thu nhập. Uyển Thư được ưu ái như vậy, cô ngại nhiều hơn vui. Vì như thế, cô luôn gặp phải sự ghen tị của các đồng nghiệp.
Khi Uyển Thư vào công ty thì thấy các chị Trúc Hà và Hồng Nga ngồi bên bàn. Thấy cô, Hồng Nga quay mặt đi, vẻ mặt trở nên mỉa mai kín đáo. Nhưng chị Trúc Hà thì mỉm cười với cô :
− Nghe nói trong đoàn Uyển Thư có một người ái mộ cô hướng dẫn lắm , phải không ? Mời đi chơi riêng hoài, sướng nhé ?
Uyển Thư ngạc nhiên :
− Sao chị biết ?
− Thì nghe người ta nói vậy mà.
− Cũng có mời đi chơi riêng, nhưng là để hỏi về công việc thôi, chị ạ.
Hồng Nga xen vào :
− Chuyện lạ ! Một hướng dẫn với một khách du viên thì có chuyện gì để nói nhỉ ?
Uyển Thư không thích cách nói xóc hông của Hồng Nga, nhưng vẫn trả lời thản nhiên :
− Anh ấy đang nghiên cứu về văn hóa Việt Nam. Mình cũng hiểu công viêc của anh ấy nên biết, tìm giúp tài liệu thôi.
− Chắc anh ta " boa " nhiều lắm ?
Cách hỏi sống sượng của Hồng Nga khiến Uyển Thư bực thật sự và không muốn ngồi lại nói chuyện nữa. Tuy vậy , cô vẫn mềm mỏng :
− Mình phải vào gặp anh Quân một chút.
Và cô đứng ngay dậy, bỏ đi. Cô biết ánh mắt ác cảm lẫn ghen tị của Hồng Nga nhìn theo, nhưng tư thế vẫn đường hoàng như không thấy.
Bây giờ công ty đã đông người , Uyển Thư ít bị giám đốc để mắt hơn. Nhưng cô lại không thoải mái vì sự ganh tị của đồng nghiệp, mà Hồng Nga là người gay gắt nhất.
Cô không hiểu nổi tại sao mình lại là mục tiêu để dòm ngó, trong khi cô có làm gì "nổi" hơn mọi người đâu ?
Uyển Thư gõ nhẹ cửa phòng. Minh Quân bước ra mở cửa. Hình như anh biết cô vào nên bước ra. Giọng anh có vẻ âu yếm :
− Đêm qua em về khuya lắm , phải không ? Mệt không em ?
− Sao anh Quân biết ?
− Anh gọi điện đến nhà mấy lần, lần nào chủ nhà cũng bảo em chưa về.
− Có chuyện gì không anh ?
− Đâu có gì. Tại thấy em đi khuya quá , nên anh không yên tâm.
Vừa nói anh vừa nhìn Uyển Thư một cách rất đặc biệt. Uyển Thư hiểu, nhưng vội lảng đi. Cô liếm môi :
− Anh Quân này ! Mai mốt , anh cứ cho em đi bất cứ tour nào tiện đi. Đừng đặc biệt với em như thế, em ngại lắm.
− Sao vậy ? Có ai dị nghị em hả ?
− Không phải. Nhưng dù sao cũng nên có sự bình đẳng , anh làm như vậy không nên. Em không muốn bị bạn bè đố kỵ như bây giờ, nặng nề lắm anh ạ.
Minh Quân bước đến đối diện với Uyển Thư, nhìn cô một cách ý nghĩa :
− Anh chỉ muốn dành những gì tốt đẹp cho em, chẳng lẽ em không hiểu điều đó ?
Uyển Thư vội lùi lại, rồi đến ngồi xuống phía bàn. Cô bặm môi, nhỏ nhẹ :
− Em biết và em cám ơn anh lắm. Nhưng làm vậy, em không thoải mái đâu, thật đấy.
Minh Quân nhún vai :
− Lúc trước em bị giám đốc khủng bố tinh thần, anh rất xót ruột. Anh muốn em sung sướng hơn , vậy mà rốt cuộc, em vẫn không thấy thoải mái.
− Không ai có thể thoải mái giữa những người bất mãn mình đâu, em nghĩ anh cũng vậy.
Minh Quân nhún vai với vẻ bất cần :
− Anh biết một số người trong công ty ganh tị với em. Nhưng họ mới vào sau, họ biết gì về những long đong mà em phải trải qua. Cứ mặc kệ họ đi.
Uyển Thư mỉm cười cảm động :
− Trong cái mất có cái được. Quả thật là em được một người bạn như anh, so ra cái mất thật là nhỏ.
− Chỉ là bạn thôi sao ?
− Thật tình là em quý mến anh nhất trong công ty.
− Anh biết. Nhưng anh muốn xa hơn.
Vừa nói, Minh Quân vừa vòng tay qua vai Uyển Thư, khiến cô giật mình, hất tay anh ra theo phản xạ tự nhiên.
Rồi thấy mình thô bạo quá , cô nói nhỏ :
− Em xin lỗi , tại em không quen như vậy.
Minh Quân không hề phật ý. Ngược lại , cử chỉ đó làm anh hiểu được một điều, cô còn rất ngây thơ trong tình cảm. Và anh cười nhẹ :
− Anh thích khi em như vậy. Anh không cần em phải trả lời ngay đâu , chỉ muốn em hứa với anh một điều.
− Điều gì ạ ?
− Em hãy biết nghĩ đến tương lai một chút.
− Em vẫn biết nghĩ như thế. Nếu không , em đã không vượt qua nổi thử thách để ở lại đây.
− Em biết lo tương lai, nhưng như vậy không đúng cách đâu.
Uyển Thư tò mò :
− Như thế nào mới là đúng cách , theo anh ?
− Chỉ cần làm ngược lại những gì em đang làm. Đừng trung thành tuyệt đối với công ty như thế.
Thấy Uyển Thư mở lớn mắt nhìn mình, anh gật đầu nói tiếp :
− Giám đốc Yoshihiro ... anh ta không đáng nhận sự trung thành của em đâu.
− Nhưng em cũng như anh, em đâu có quan hệ nào khác với giám đốc. Anh nghĩ gì vậy ?
Minh Quân nhìn cô chăm chăm :
− Em không có gì riêng tư với anh ta, anh biết điều đó. Nhưng em đã tuân thủ những quy định của anh ta một cách tuyệt đối quá.
Uyển Thư nhíu mày suy nghĩ. Quả thật, điều Minh Quân nói làm cô thấy bối rối. Cô nhìn anh , hoang mang :
− Như vậy là xấu sao ?
− Không xấu, nhưng dạt dột. Thật thà là dại dột, em biết không ?
− Anh Quân nói cụ thể hơn đi.
Minh Quân cười hiểu biết , rồi nheo mắt :
− Em nhìn tất cả mọi người trong công ty, có ai đến giờ vẫn còn đi chiếc Cub xoàng xình như em không ? Em nghĩ họ răm rắp làm theo quy định của công ty sao ?
Thấy Uyển Thư còn ngơ ngác, anh nhấn giọng :
− Em có thể nào biết được, lương tháng của em không bằng một góc thu nhập hàng ngày của anh ta không ?
Uyển Thư liếm môi :
− Em chưa bao giờ có ý nghĩ so sánh như vậy.
− Tại sao phải thật thà như thế ? Anh ta có thấy được điều đó không ? Anh ta chưa hề đền bù gì cho em, ngoài việc vắt sức lao động của em.
− Ôi ! Anh Quân ...
− Giữa mình và anh ta, không bao giờ có cùng quan điểm, cùng quyền lợi. Vì vậy, đừng trung thành ngu dại nữa.
Uyển Thư đăm chiêu :
− Tại sao anh nói với em điều này ?
− Vì anh lo cho em.
− Anh không sợ gì sao ? Em biết trong công ty này, mọi người đều giữ kẽ với nhau.
− Anh giữ kẽ với tất cả mọi người, trừ em.
Uyển Thư ngỡ ngàng nhìn Minh Quân. Trước giờ cô biết anh rất khôn ngoan , giàu kinh nghiệm. Cô cũng đoán lờ mờ những " phi vụ " riêng lẽ của anh. Nhưng không ngờ anh nói ra và khuyên cô cũng làm như vậy.
Đi làm đã lâu, Uyển Thư đủ thông minh để hiểu những mánh khoé đó, nhưng cô không làm như vậy. Không phải vi trung thành với giám đốc như Minh Quân nói mà vì tự thâm tâm, cô thấy nó thiếu trong sáng.
Và cô im lặng suy nghĩ, không để ý Minh Quân đang đứng sát bên mình với cái nhìn quan sát âu yếm.
Cả Uyển Thư và Minh Quân đều không thấy Hồng Nga đi qua đi lại hai , ba lần. Mỗi lần đi ngang , cô liếc vào phòng một cách quan sát.
Chợt Yoshihiro từ trên lầu đi xuống. Anh gọi cô lại :
− Cô Nga ! Cô Uyển Thư vào chưa ?
− Dạ rồi. Chị ấy đang ở phòng anh Quân.
Và sợ giám đốc bảo mình đi gọi Uyển Thư, cô bèn giả vờ hốt hoảng :
− Xin lỗi, em quên khóa nước.
Nói xong cô chạy nhanh xuống nhà sau. Cô muốn giám đốc tận mắt thấy điều mà anh cấm kỵ trong công ty, đó là những quan hệ nam nữ riêng tư.
Yoshihiro không để ý thái độ của Hồng Nga, anh đi về phía phòng điều hành. Minh Quân đang cúi xuống gần Uyển Thư. Yoshihiro nhíu mày khó chịu và quay trở lại, đi lên lầu. Anh không muốn nam nữ hẹn hò ngay trong công ty mình. Điều đó đã trở thành nội quy , thế mà hai nhân viên kỳ cựu nhất của công ty lại vi phạm một cách thản nhiên như thế.
Anh có thể giả vờ tạo một âm thanh gì đó và vào phòng, nhưng với Uyển Thư, tự nhiên anh không muốn làm như vậy. Và anh quyết định đem vấn đề này ra nói vào lúc khác.
Hôm sau, khi Minh Quân đem bản Fax vào, anh cầm lấy, đặt nó xuống bàn, rồi nghiêm nghị :
− Mời anh ngồi lại, tôi muốn nói chuyện một chút.
Minh Quân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn.
Yoshihiro vào vấn đề ngay :
− Hôm qua vô tình tôi thấy cô Uyển Thư trong phòng anh. Tôi không cần biết quý vị nói chuyện gì, nhưng thái độ như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ không hay. Sau này, anh nên tránh điều đó.
Minh Quân hiểu ngay giám đốc muốn nói chuyện gì. Nhưng thay vì né tránh, anh lại nói như biết lỗi :
− Hôm qua chúng tôi có chút chuyện riêng. Lẽ ra là phải nói lúc khác , nhưng vì gấp quá, tôi xin lỗi.
− Nếu anh còn nhớ nội quy công ty, thì đừng để chuyện đó xảy ra lần nữa. Nhân viên ở đây hay nhìn vào cô Thư lắm đấy.
− Tôi hiểu. Tôi xin lỗi.
Yoshihiro lắc đầu, khoát tay :
− Anh ra ngoài đi.
Minh Quân đứng dậy đi ra, vẻ mặt hài lòng ranh ma. Giữa chuyện bị khiển trách và để hiểu lầm, anh chọn điều thứ hai.
Anh biết nếu Uyển Thư biết chuyện, cô sẽ trách anh. Nhưng anh muốn công khai tình cảm của hai người trong công ty, trước khi cô có thể lọt vào tầm ngắm của người khác.
Ở Uyển Thư có cái gì đó khiến người khác phải dễ bị cuốn hút. Đó là sự hiền dịu, mong manh. Anh không hiểu nổi tại sao Yoshihiro thích đày ải cô, trong khi cô luôn gợi cho anh cảm giác che chở , bảo vệ.
Nhưng ngay cả chuyện đó cũng không làm anh yên tâm. Là đàn ông với nhau, anh biết Yoshihiro thuộc mẫu người đa tinh. Ai có thể khẳng định rằng anh ta không tham lam trong tình cảm.
Và nếu là đối thủ của Yoshihiro, chắc chắn anh sẽ là người thua cuộc.
Uyển Thư không biết cuộc nói chuyện của hai người nên chẳng có tâm trạng né tránh Minh quân. Hôm sau vào công ty, cô vô tư ngồi xuống bên cạnh anh, khi anh đang ngồi nói chuyện với người khác.
Nhưng mọi người chưa nói gì nhiều thì Yoshihiro từ trên lầu đi xuống. Anh nhìn Uyển Thư :
− Cô chuẩn bị đi miền Tây ngay, tôi muốn khảo sát một tuyến du lịch mới.
Đã quá quen với những kiểu công tác đột xuất nên Uyển Thư không thấy lúng túng lắm. Cô dạ một tiếng ngoan ngoãn ,rồi đứng dậy vào phòng lấy đồ.
Tự nhiên , mọi người đưa mắt nhìn Minh Quân. Hồng Nga cười một cách ý nghĩa. Anh mỉm cười với vẻ bất mãn , rồi đứng dậy bỏ về phòng mình , không để ý ánh mắt của mọi người.
Uyển Thư theo Yoshihiro ra xe. Trước đây, cô có theo anh đi công tác mấy lần. Bình thường , anh ngồi phía băng trước giữ khoảng cách với cô. Nhưng hôm nay, anh chủ động mở cửa ngồi phía sau , khiến Uyển Thư lúng túng không biết mình phải mở cửa nào.
Yoshihiro ra hiệu cho Uyển Thư ngồi cùng băng sau với mình. Sự gần gũi khiến Uyển Thư thấy khổ sở. Cô loay hoay ngồi nép sát cửa xe, cố giữ ý để không chạm vào người giám đốc.
Yoshihiro có vẻ rất thoải mái, cởi mở. Anh chỉ nói toàn chuyện bên ngoài, không dính líu gì đến công chuyện. Uyển Thư quên mất khoảng cách giữa hai người, và cô cũng nói theo một cách rất ăn ý.
Gần mười giờ, xe đã vào khỏi cổng thành phố Mỹ Tho. Yoshihiro bảo Uyển Thư vào liên hệ với phòng du lịch thuê đò qua cồn.
Khi ngồi cạnh bên nhau, Yoshihiro thoải mái nhìn cảnh phía trước, nhưng Uyển Thư lại thấy lo lo. Cô hỏi thẳng :
− Tôi nhớ hình như giám đốc có xuống đây hai lần rồi.
− Đúng. Nhưng sao ?
− Dạ , không có sao.
− Cô muốn hỏi gì , cứ nói đi.
Uyển Thư liếm môi :
− Vậy lần này anh xuống để làm gì ?
Yoshihiro bật cười :
− Mình làm ngành du lịch, chẳng lẽ những người trong ngành du lịch không biết đi chơi.
− Dạ.
Uyển Thư thấy yên tâm một chút. Cô nhắc lại :
− Lúc nãy , nghe giám đốc bảo muốn khảo sát tuyến du lịch mới, nên ...
− Nên thấy lo vì sợ có cái gì mới khai thác, cô chưa kịp cập nhật đã bị tôi phát hiện và khiển trách, phải vậy không ?
Uyển Thư không nói được nữa. Tại sao cô nghĩ gì, anh cũng biết hết vậy ? Thật là đáng ngại.
Yoshihiro đưa mắt nhìn cô, rồi lại cười :
− Chẳng lẽ tôi khủng bố tinh thần cô đến vậy sao ?
− Sao ạ ?
− Lúc nào cũng đề phòng sợ bị mắng.
Uyển Thư cười gượng , không trả lời.
Yoshihiro nhắc lại :
− Có không ?
Uyển Thư nói chung chung :
− Ai đi làm cũng có tâm lý thế thôi.
− Nhưng cô thì nhiều hơn, bởi vì cô quá tự trọng.
− Sao ạ ?
− Vừa tự trọng, vừa nhút nhát. Tôi đã từng quan sát cô khi ở bên bạn bè. Lúc đó, cô không giống như khi ở bên tôi.
Uyển Thư lại cười gượng :
− Phải khác chứ , vì hai bên đâu có giống nhau.
− Tôi không phải là người hả ?
− Xin ông đừng nói vậy.
Buột miệng gọi như vậy xong, Uyển Thư thấy rất buồn cười. Cô bặm môi, ngồi im. Nhưng Yoshihiro thì nhướng mắt :
− Ông ?
− Dạ , tôi quên.
− Không phải quên, mà là từ tiềm thức , cô luôn sợ tôi.
" Anh biết mình đáng sợ nữa sao ? ". Uyển Thư nghĩ thầm. Nhưng dĩ nhiên, đó chỉ là ý nghĩ không dám diễn đạt bằng lời.
Thấy cô trở nên trầm ngâm , Yoshihiro nói thản nhiên :
− Khi ở bên bạn bè, trông cô rất thoải mái hồn nhiên và cười nhiều. Ngược lại, những cái đó biến mất khi cô ở bên cạnh tôi.
Hoàng Thu Dung
Trong công ty, cô là người ít đi tour dài nhất. Với tư cách trưởng phòng điều hành, Minh Quân luôn sắp xếp cho cô đi tour với những đoàn khách " cao cấp " , nhằm giúp cô tăng thu nhập. Uyển Thư được ưu ái như vậy, cô ngại nhiều hơn vui. Vì như thế, cô luôn gặp phải sự ghen tị của các đồng nghiệp.
Khi Uyển Thư vào công ty thì thấy các chị Trúc Hà và Hồng Nga ngồi bên bàn. Thấy cô, Hồng Nga quay mặt đi, vẻ mặt trở nên mỉa mai kín đáo. Nhưng chị Trúc Hà thì mỉm cười với cô :
− Nghe nói trong đoàn Uyển Thư có một người ái mộ cô hướng dẫn lắm , phải không ? Mời đi chơi riêng hoài, sướng nhé ?
Uyển Thư ngạc nhiên :
− Sao chị biết ?
− Thì nghe người ta nói vậy mà.
− Cũng có mời đi chơi riêng, nhưng là để hỏi về công việc thôi, chị ạ.
Hồng Nga xen vào :
− Chuyện lạ ! Một hướng dẫn với một khách du viên thì có chuyện gì để nói nhỉ ?
Uyển Thư không thích cách nói xóc hông của Hồng Nga, nhưng vẫn trả lời thản nhiên :
− Anh ấy đang nghiên cứu về văn hóa Việt Nam. Mình cũng hiểu công viêc của anh ấy nên biết, tìm giúp tài liệu thôi.
− Chắc anh ta " boa " nhiều lắm ?
Cách hỏi sống sượng của Hồng Nga khiến Uyển Thư bực thật sự và không muốn ngồi lại nói chuyện nữa. Tuy vậy , cô vẫn mềm mỏng :
− Mình phải vào gặp anh Quân một chút.
Và cô đứng ngay dậy, bỏ đi. Cô biết ánh mắt ác cảm lẫn ghen tị của Hồng Nga nhìn theo, nhưng tư thế vẫn đường hoàng như không thấy.
Bây giờ công ty đã đông người , Uyển Thư ít bị giám đốc để mắt hơn. Nhưng cô lại không thoải mái vì sự ganh tị của đồng nghiệp, mà Hồng Nga là người gay gắt nhất.
Cô không hiểu nổi tại sao mình lại là mục tiêu để dòm ngó, trong khi cô có làm gì "nổi" hơn mọi người đâu ?
Uyển Thư gõ nhẹ cửa phòng. Minh Quân bước ra mở cửa. Hình như anh biết cô vào nên bước ra. Giọng anh có vẻ âu yếm :
− Đêm qua em về khuya lắm , phải không ? Mệt không em ?
− Sao anh Quân biết ?
− Anh gọi điện đến nhà mấy lần, lần nào chủ nhà cũng bảo em chưa về.
− Có chuyện gì không anh ?
− Đâu có gì. Tại thấy em đi khuya quá , nên anh không yên tâm.
Vừa nói anh vừa nhìn Uyển Thư một cách rất đặc biệt. Uyển Thư hiểu, nhưng vội lảng đi. Cô liếm môi :
− Anh Quân này ! Mai mốt , anh cứ cho em đi bất cứ tour nào tiện đi. Đừng đặc biệt với em như thế, em ngại lắm.
− Sao vậy ? Có ai dị nghị em hả ?
− Không phải. Nhưng dù sao cũng nên có sự bình đẳng , anh làm như vậy không nên. Em không muốn bị bạn bè đố kỵ như bây giờ, nặng nề lắm anh ạ.
Minh Quân bước đến đối diện với Uyển Thư, nhìn cô một cách ý nghĩa :
− Anh chỉ muốn dành những gì tốt đẹp cho em, chẳng lẽ em không hiểu điều đó ?
Uyển Thư vội lùi lại, rồi đến ngồi xuống phía bàn. Cô bặm môi, nhỏ nhẹ :
− Em biết và em cám ơn anh lắm. Nhưng làm vậy, em không thoải mái đâu, thật đấy.
Minh Quân nhún vai :
− Lúc trước em bị giám đốc khủng bố tinh thần, anh rất xót ruột. Anh muốn em sung sướng hơn , vậy mà rốt cuộc, em vẫn không thấy thoải mái.
− Không ai có thể thoải mái giữa những người bất mãn mình đâu, em nghĩ anh cũng vậy.
Minh Quân nhún vai với vẻ bất cần :
− Anh biết một số người trong công ty ganh tị với em. Nhưng họ mới vào sau, họ biết gì về những long đong mà em phải trải qua. Cứ mặc kệ họ đi.
Uyển Thư mỉm cười cảm động :
− Trong cái mất có cái được. Quả thật là em được một người bạn như anh, so ra cái mất thật là nhỏ.
− Chỉ là bạn thôi sao ?
− Thật tình là em quý mến anh nhất trong công ty.
− Anh biết. Nhưng anh muốn xa hơn.
Vừa nói, Minh Quân vừa vòng tay qua vai Uyển Thư, khiến cô giật mình, hất tay anh ra theo phản xạ tự nhiên.
Rồi thấy mình thô bạo quá , cô nói nhỏ :
− Em xin lỗi , tại em không quen như vậy.
Minh Quân không hề phật ý. Ngược lại , cử chỉ đó làm anh hiểu được một điều, cô còn rất ngây thơ trong tình cảm. Và anh cười nhẹ :
− Anh thích khi em như vậy. Anh không cần em phải trả lời ngay đâu , chỉ muốn em hứa với anh một điều.
− Điều gì ạ ?
− Em hãy biết nghĩ đến tương lai một chút.
− Em vẫn biết nghĩ như thế. Nếu không , em đã không vượt qua nổi thử thách để ở lại đây.
− Em biết lo tương lai, nhưng như vậy không đúng cách đâu.
Uyển Thư tò mò :
− Như thế nào mới là đúng cách , theo anh ?
− Chỉ cần làm ngược lại những gì em đang làm. Đừng trung thành tuyệt đối với công ty như thế.
Thấy Uyển Thư mở lớn mắt nhìn mình, anh gật đầu nói tiếp :
− Giám đốc Yoshihiro ... anh ta không đáng nhận sự trung thành của em đâu.
− Nhưng em cũng như anh, em đâu có quan hệ nào khác với giám đốc. Anh nghĩ gì vậy ?
Minh Quân nhìn cô chăm chăm :
− Em không có gì riêng tư với anh ta, anh biết điều đó. Nhưng em đã tuân thủ những quy định của anh ta một cách tuyệt đối quá.
Uyển Thư nhíu mày suy nghĩ. Quả thật, điều Minh Quân nói làm cô thấy bối rối. Cô nhìn anh , hoang mang :
− Như vậy là xấu sao ?
− Không xấu, nhưng dạt dột. Thật thà là dại dột, em biết không ?
− Anh Quân nói cụ thể hơn đi.
Minh Quân cười hiểu biết , rồi nheo mắt :
− Em nhìn tất cả mọi người trong công ty, có ai đến giờ vẫn còn đi chiếc Cub xoàng xình như em không ? Em nghĩ họ răm rắp làm theo quy định của công ty sao ?
Thấy Uyển Thư còn ngơ ngác, anh nhấn giọng :
− Em có thể nào biết được, lương tháng của em không bằng một góc thu nhập hàng ngày của anh ta không ?
Uyển Thư liếm môi :
− Em chưa bao giờ có ý nghĩ so sánh như vậy.
− Tại sao phải thật thà như thế ? Anh ta có thấy được điều đó không ? Anh ta chưa hề đền bù gì cho em, ngoài việc vắt sức lao động của em.
− Ôi ! Anh Quân ...
− Giữa mình và anh ta, không bao giờ có cùng quan điểm, cùng quyền lợi. Vì vậy, đừng trung thành ngu dại nữa.
Uyển Thư đăm chiêu :
− Tại sao anh nói với em điều này ?
− Vì anh lo cho em.
− Anh không sợ gì sao ? Em biết trong công ty này, mọi người đều giữ kẽ với nhau.
− Anh giữ kẽ với tất cả mọi người, trừ em.
Uyển Thư ngỡ ngàng nhìn Minh Quân. Trước giờ cô biết anh rất khôn ngoan , giàu kinh nghiệm. Cô cũng đoán lờ mờ những " phi vụ " riêng lẽ của anh. Nhưng không ngờ anh nói ra và khuyên cô cũng làm như vậy.
Đi làm đã lâu, Uyển Thư đủ thông minh để hiểu những mánh khoé đó, nhưng cô không làm như vậy. Không phải vi trung thành với giám đốc như Minh Quân nói mà vì tự thâm tâm, cô thấy nó thiếu trong sáng.
Và cô im lặng suy nghĩ, không để ý Minh Quân đang đứng sát bên mình với cái nhìn quan sát âu yếm.
Cả Uyển Thư và Minh Quân đều không thấy Hồng Nga đi qua đi lại hai , ba lần. Mỗi lần đi ngang , cô liếc vào phòng một cách quan sát.
Chợt Yoshihiro từ trên lầu đi xuống. Anh gọi cô lại :
− Cô Nga ! Cô Uyển Thư vào chưa ?
− Dạ rồi. Chị ấy đang ở phòng anh Quân.
Và sợ giám đốc bảo mình đi gọi Uyển Thư, cô bèn giả vờ hốt hoảng :
− Xin lỗi, em quên khóa nước.
Nói xong cô chạy nhanh xuống nhà sau. Cô muốn giám đốc tận mắt thấy điều mà anh cấm kỵ trong công ty, đó là những quan hệ nam nữ riêng tư.
Yoshihiro không để ý thái độ của Hồng Nga, anh đi về phía phòng điều hành. Minh Quân đang cúi xuống gần Uyển Thư. Yoshihiro nhíu mày khó chịu và quay trở lại, đi lên lầu. Anh không muốn nam nữ hẹn hò ngay trong công ty mình. Điều đó đã trở thành nội quy , thế mà hai nhân viên kỳ cựu nhất của công ty lại vi phạm một cách thản nhiên như thế.
Anh có thể giả vờ tạo một âm thanh gì đó và vào phòng, nhưng với Uyển Thư, tự nhiên anh không muốn làm như vậy. Và anh quyết định đem vấn đề này ra nói vào lúc khác.
Hôm sau, khi Minh Quân đem bản Fax vào, anh cầm lấy, đặt nó xuống bàn, rồi nghiêm nghị :
− Mời anh ngồi lại, tôi muốn nói chuyện một chút.
Minh Quân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn.
Yoshihiro vào vấn đề ngay :
− Hôm qua vô tình tôi thấy cô Uyển Thư trong phòng anh. Tôi không cần biết quý vị nói chuyện gì, nhưng thái độ như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ không hay. Sau này, anh nên tránh điều đó.
Minh Quân hiểu ngay giám đốc muốn nói chuyện gì. Nhưng thay vì né tránh, anh lại nói như biết lỗi :
− Hôm qua chúng tôi có chút chuyện riêng. Lẽ ra là phải nói lúc khác , nhưng vì gấp quá, tôi xin lỗi.
− Nếu anh còn nhớ nội quy công ty, thì đừng để chuyện đó xảy ra lần nữa. Nhân viên ở đây hay nhìn vào cô Thư lắm đấy.
− Tôi hiểu. Tôi xin lỗi.
Yoshihiro lắc đầu, khoát tay :
− Anh ra ngoài đi.
Minh Quân đứng dậy đi ra, vẻ mặt hài lòng ranh ma. Giữa chuyện bị khiển trách và để hiểu lầm, anh chọn điều thứ hai.
Anh biết nếu Uyển Thư biết chuyện, cô sẽ trách anh. Nhưng anh muốn công khai tình cảm của hai người trong công ty, trước khi cô có thể lọt vào tầm ngắm của người khác.
Ở Uyển Thư có cái gì đó khiến người khác phải dễ bị cuốn hút. Đó là sự hiền dịu, mong manh. Anh không hiểu nổi tại sao Yoshihiro thích đày ải cô, trong khi cô luôn gợi cho anh cảm giác che chở , bảo vệ.
Nhưng ngay cả chuyện đó cũng không làm anh yên tâm. Là đàn ông với nhau, anh biết Yoshihiro thuộc mẫu người đa tinh. Ai có thể khẳng định rằng anh ta không tham lam trong tình cảm.
Và nếu là đối thủ của Yoshihiro, chắc chắn anh sẽ là người thua cuộc.
Uyển Thư không biết cuộc nói chuyện của hai người nên chẳng có tâm trạng né tránh Minh quân. Hôm sau vào công ty, cô vô tư ngồi xuống bên cạnh anh, khi anh đang ngồi nói chuyện với người khác.
Nhưng mọi người chưa nói gì nhiều thì Yoshihiro từ trên lầu đi xuống. Anh nhìn Uyển Thư :
− Cô chuẩn bị đi miền Tây ngay, tôi muốn khảo sát một tuyến du lịch mới.
Đã quá quen với những kiểu công tác đột xuất nên Uyển Thư không thấy lúng túng lắm. Cô dạ một tiếng ngoan ngoãn ,rồi đứng dậy vào phòng lấy đồ.
Tự nhiên , mọi người đưa mắt nhìn Minh Quân. Hồng Nga cười một cách ý nghĩa. Anh mỉm cười với vẻ bất mãn , rồi đứng dậy bỏ về phòng mình , không để ý ánh mắt của mọi người.
Uyển Thư theo Yoshihiro ra xe. Trước đây, cô có theo anh đi công tác mấy lần. Bình thường , anh ngồi phía băng trước giữ khoảng cách với cô. Nhưng hôm nay, anh chủ động mở cửa ngồi phía sau , khiến Uyển Thư lúng túng không biết mình phải mở cửa nào.
Yoshihiro ra hiệu cho Uyển Thư ngồi cùng băng sau với mình. Sự gần gũi khiến Uyển Thư thấy khổ sở. Cô loay hoay ngồi nép sát cửa xe, cố giữ ý để không chạm vào người giám đốc.
Yoshihiro có vẻ rất thoải mái, cởi mở. Anh chỉ nói toàn chuyện bên ngoài, không dính líu gì đến công chuyện. Uyển Thư quên mất khoảng cách giữa hai người, và cô cũng nói theo một cách rất ăn ý.
Gần mười giờ, xe đã vào khỏi cổng thành phố Mỹ Tho. Yoshihiro bảo Uyển Thư vào liên hệ với phòng du lịch thuê đò qua cồn.
Khi ngồi cạnh bên nhau, Yoshihiro thoải mái nhìn cảnh phía trước, nhưng Uyển Thư lại thấy lo lo. Cô hỏi thẳng :
− Tôi nhớ hình như giám đốc có xuống đây hai lần rồi.
− Đúng. Nhưng sao ?
− Dạ , không có sao.
− Cô muốn hỏi gì , cứ nói đi.
Uyển Thư liếm môi :
− Vậy lần này anh xuống để làm gì ?
Yoshihiro bật cười :
− Mình làm ngành du lịch, chẳng lẽ những người trong ngành du lịch không biết đi chơi.
− Dạ.
Uyển Thư thấy yên tâm một chút. Cô nhắc lại :
− Lúc nãy , nghe giám đốc bảo muốn khảo sát tuyến du lịch mới, nên ...
− Nên thấy lo vì sợ có cái gì mới khai thác, cô chưa kịp cập nhật đã bị tôi phát hiện và khiển trách, phải vậy không ?
Uyển Thư không nói được nữa. Tại sao cô nghĩ gì, anh cũng biết hết vậy ? Thật là đáng ngại.
Yoshihiro đưa mắt nhìn cô, rồi lại cười :
− Chẳng lẽ tôi khủng bố tinh thần cô đến vậy sao ?
− Sao ạ ?
− Lúc nào cũng đề phòng sợ bị mắng.
Uyển Thư cười gượng , không trả lời.
Yoshihiro nhắc lại :
− Có không ?
Uyển Thư nói chung chung :
− Ai đi làm cũng có tâm lý thế thôi.
− Nhưng cô thì nhiều hơn, bởi vì cô quá tự trọng.
− Sao ạ ?
− Vừa tự trọng, vừa nhút nhát. Tôi đã từng quan sát cô khi ở bên bạn bè. Lúc đó, cô không giống như khi ở bên tôi.
Uyển Thư lại cười gượng :
− Phải khác chứ , vì hai bên đâu có giống nhau.
− Tôi không phải là người hả ?
− Xin ông đừng nói vậy.
Buột miệng gọi như vậy xong, Uyển Thư thấy rất buồn cười. Cô bặm môi, ngồi im. Nhưng Yoshihiro thì nhướng mắt :
− Ông ?
− Dạ , tôi quên.
− Không phải quên, mà là từ tiềm thức , cô luôn sợ tôi.
" Anh biết mình đáng sợ nữa sao ? ". Uyển Thư nghĩ thầm. Nhưng dĩ nhiên, đó chỉ là ý nghĩ không dám diễn đạt bằng lời.
Thấy cô trở nên trầm ngâm , Yoshihiro nói thản nhiên :
− Khi ở bên bạn bè, trông cô rất thoải mái hồn nhiên và cười nhiều. Ngược lại, những cái đó biến mất khi cô ở bên cạnh tôi.
Hoàng Thu Dung