Anh ngừng lại , nhấn giọng :
− Cô có vẻ khổ sở như con mèo bị trói vậy, chỉ chực thoát đi.
Uyển Thư buột miệng :
− Chẳng lẽ tôi có thái độ bất lịch sự như vậy sao ?
− Không bất lịch sự nhưng làm tôi khó chịu. Không phải bực cô mà vì thấy mình giống hung thần quá.
Anh nhún vai :
− Trong khi tính tôi rất thoáng.
Uyển Thư trầm ngâm nhìn ra xa. Cô đang nhớ lại phong cách thoải mái của Yoshihiro khi có mặt Fujikawa. Thật ra, nếu không bị địa vị ngăn cánh, có lẽ anh cũng dễ gần lắm.
Nhưng vì anh là sếp, nên Uyển Thư không cho phép mình vượt qua ranh giới phải có. Thế là cô ngồi im.
Khi đò cặp bến, Yoshihiro nhanh nhẹn bước lên mấy bậc thang. Anh quay lại, đưa tay vịn cho Uyển Thư lên. Cử chỉ gă-lăng đó là cô thấy ngại. Mặt cô chợt đỏ lên :
− Dạ, tôi tự đi được rồi, không dám làm phiền giám đốc.
Nhưng Yoshihiro vẫn thản nhiên :
− Đừng đứng đó nữa, đi nhanh đi.
Bị hối thúc, Uyển Thư vội đặt tay vào tay anh, bước lên bậc thang. Và Yoshihiro vẫn cứ giữ tay cô cho đến lúc qua bên kia cầu.
Hai người đi vào nhà vườn. Và Uyển Thư với tác phong nhanh nhẹn của người hướng dẫn , đã nhanh chóng tìm được một chiếc bàn kê dưới gốc cây nhiều bóng mát nhất. Cô đi tới trước , rồi quay lại :
− Mời giám đốc !
Yoshihiro ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh khu vườn. Anh có vẻ thoải mái, dễ chịu :
− Ở đây yên lặng quá.
Uyển Thư tự ý ngồi xuống phía đối diện :
− Giám đốc uống gì ạ ?
Yoshihiro không trả lời cô, mà nói với người phục vụ:
− Cho dĩa trái cây, và nước suối.
Người phục vụ đi rồi, Yoshihiro đưa mắt nhìn ra phía bờ sông. Anh ngả người ra sau , ngắm một cách thư thái. Nhưng Uyển Thư thì không có thời gian ngắm cảnh như anh.
Quen với cảm giác bận rộn phục vụ khách du lịch, nên khi cô phục vụ mang trái cây ra, cô nhanh tay đẩy về phía Yoshihiro, ghìm một miếng mời anh.
Yoshihiro cầm lấy với một nụ cười khó hiểu.
− Cám ơn.
Thấy chai nước suối chưa khui, Uyển Thư cầm lên xé vỏ bao ngoài miệng. Yoshihiro quan sát những động tác của cô , rồi nói chậm rãi :
− Đừng làm vậy Uyển Thư, tôi đâu phải là khách của cô. Cứ để tôi tự nhiên.
− Dạ, tại tôi quen rồi.
− Một thanh niên như tôi mà để cho một cô gái yếu đuối như cô phải phục vụ sau một chuyến đi xa, thật là một điều không nên, đúng không ?
Uyển Thư bậm môi, rồi chợt phì cười khiến anh nhíu mày ngạc nhiên :
− Cô cười gì ? Tôi nói không đúng sao ?
Uyển Thư hơi mím môi :
− Qúa nhiều chữ " một " trong câu, thưa giám đốc.
Yoshihiro nghiệm lại điều vừa nói. Hiểu ra, anh cười phá lên :
− Như thế không đúng câu hay sao ?
− Về ngữ pháp thì đúng , nhưng hơi dài dòng một chút , trong khi có thể nói ngắn hơn.
Cô ngừng lại một chút , rồi nói tiếp :
− Nhưng dù sao, giám đốc nói tiếng Việt rất chuẩn.
− Vậy khi chỉ có hai người, tôi sẽ dùng tiếng Việt nói với cô, và cô sẽ chỉnh lại ngữ pháp cho tôi, đồng ý ?
− Dạ.
Yoshihiro nghiêng tới ghìm một miếng sabôchê, đưa Uyển Thư :
− Mời cô !
Thấy cô có cử chỉ e ngại, anh nói tiếp :
− Hôm nay để cho tôi chăm sóc cô nhé Uyển Thư, đừng nghĩ tôi là sếp của cô nữa.
Uyển Thư cười dè dặt, rồi nói trầm tĩnh :
− Xin giám đốc đừng chăm sóc quá , tôi sợ lắm.
− Tại sao sợ ?
− Tôi không quen.
− Chỉ quen nghe và làm theo lệnh của tôi à ?
− Dạ, như thế dễ chịu hơn, tôi quen như vậy rồi. Thay đổi như thế, tôi sợ lắm.
− Có nhất thiết phải xem tôi là sếp không ? Lúc này, cô hãy gạt công chuyện qua một bên đi.
Nhưng Uyển Thư cứ cười không hề thay đổi mình. Thấy cô có vẻ đề phòng, Yoshihiro nói đùa :
− Sao cô không tưởng tượng cô là sếp của tôi đi, có lúc tôi lại thích như vậy, như lúc này chẳng hạn.
Uyển Thư mỉm cười :
− Nếu vậy tôi phải tranh thủ quyền của mình trước khi giám đốc đổi ý.
Yoshihiro nheo mắt :
− Vậy thử đi.
− Thử cái gì ?
− Nếu là sếp của tôi, cô sẽ làm gì ?
− Tôi sẽ khủng bố tinh thần giám đốc.
− Bằng cách nào ?
− Trước tiên , tôi sẽ khiển trách về tội độc đoán với nữ nhân viên.
− Vậy sao ? Cụ thể là ai ?
− Là tôi.
Yoshihiro nhìn Uyển Thư khá lâu, rồi cười cười :
− Tôi đã độc đoán như thế nào ?
Uyển Thư nói một hơi :
− Giám đốc đã bắt tôi phải dùng son phấn khi giao tiếp, bắt tôi không được sơn móng tay.
Yoshihiro chợt cười lớn :
− Mấy chuyện xa xưa như vậy mà cô vẫn còn nhớ sao ? Cô thù dai quá !
− Còn nữa.
− Còn chuyện gì ?
− Khi mở công ty, giám đốc đã đày ải tôi không thương tiếc.
− Thế nào gọi là đày ải ?
− Là ...
Thấy Uyển Thư có vẻ lúng túng , Yoshihiro khuyến khích :
− Cô cứ nói đi, mạnh dạn lên chứ.
Uyển Thư liếm môi :
− Anh đã bắt tôi phải làm đủ thứ chuyện, những chuyện mà tôi không hề biết. Trong khi anh Quân có nhiều kinh nghiệm hơn thì không làm gì cả.
Yoshihiro nheo mắt :
− Vậy sao lúc đó , cô không nghỉ ?
− Ban đầu tôi tức lắm. Nhưng sau đó tôi nghĩ, biết đâu như vậy, anh giúp tôi làm giàu kinh nghiệm.
− Thế cô đã thấy vững vàng hơn chưa ?
Uyển Thư hơi lúng túng :
− Nếu trả lời không khiêm tốn, thì tôi nói là vững rồi, và rất tự tin trong công việc.
Yoshihiro cười thành tiếng :
− Vậy sao không cám ơn tôi ?
− Tại sao tôi phải cám ơn giám đốc ?
Yoshihiro nhìn cô hơi lâu, cái nhìn đầy ý nghĩa, rồi nói chậm rãi :
− Nếu tôi không bắt cô vươn lên, thì trong nghề nghiệp, cô sẽ mãi là một nhân viên bình thường. Trong khi tôi thấy cô có những phẩm chất không bình thường.
Đó có phải là lời khen không ? Uyển Thư tự hỏi , rồi tự trả lời với mình , rằng Yoshihiro đã nó thật. Thậm chí cô đã hiểu lòng tốt của anh đối với mình. Và cô cảm động đến nỗi trở thành nghiêm trang.
− Cám ơn giám đốc rất nhiều.
− Cám ơn cái gì ?
− Về sự đày ải của giám đốc.
Yoshihiro phì cười :
− Ngay cả lúc cám ơn cũng tìm cách châm biến, cô đâu có hiền.
Yoshihiro không nói gì nữa. Anh cầm chai nước uống một ngụm , rồi ngồi im nhìn Uyển Thư.
Không muốn bị sếp quan sát như thế , Uyển Thư ngửa mặt nhìn lên cây trứng cá. Phát hiện có nhiều trái chín đỏ trong tầm tay với của mình, cô bèn đứng dậy,nhóm chân lên hái, bỏ vào miệng cắn ngon lành.
Yoshihiro tò mò nhìn theo , rồi cũng đứng dậy, ngước mắt tìm như Uyển Thư. Thấy một trái còn xanh, anh hái đưa vào miệng cắn.
Cảm giác chát chát khó chịu khiến anh vội phun ra. Quay lại, thấy Uyển Thư đang bụm miệng cười, anh trừng mắt đe doa. :
− Cô biết trái đó không ăn được , nhưng không nói, đúng không ?
Uyển Thư vẫn chưa nín được cười :
− Tôi đâu có biết giám đốc thiếu kiến thức cơ bản như thế. Tôi tưởng anh thích cái gì khác thường.
Yoshihiro lườm cô một cái :
− Tìm cách trả đũa tôi, phải không ?
− Không có đâu.
Nói xong , cô quay người, ngước lên tìm mấy trái chín lúc nãy , rồi hát một trái đưa cho Yoshihiro.
− Giám đốc ăn thử đi.
Yoshihiro cầm lấy, bỏ vào miệng :
− Đây là trái gí ?
− Dạ , trứng cá.
− Tại sao lại gọi là trứng cá ?
− Vì ruột của nó có nhiều hạt nhỏ giống trứng của con cá.
− Thế à ! Sao tôi không thấy ?
− Tại sao anh không chịu lột vỏ xem.
Yoshihiro nhận xét :
− Không ngờ cũng có loại trái này, ngon lắm !
Uyển Thư không để ý đến nhận xét của anh, cô nhón chân lên hái tiếp. Yoshihiro cũng ra sức tìm, nhưng quanh chỗ anh không có trái nào.
Thấy Uyển Thư cứ say sưa hái và ăn, anh nói giọng giận dỗi :
− Ăn một mình đi.
Uyển Thư chưa hiểu ý của Yoshihiro, vẫn loay hoay lo hái. Anh bèn lập lại lần nữa :
− Ăn một mình đi.
Giọng điệu trách móc của anh làm Uyển Thư chú ý. Cô phì cười, rồi hái thêm vài trái đưa cho anh.
− Giám đốc ăn đi.
Yoshihiro xòe tay ra nhận, nhưng chỉ cầm đó chứ không ăn. Anh kéo nhẹ tay Uyển Thư lại :
− Đừng hái nữa !
Uyển Thư quay lại :
− Giám đốc không thích nữa hả ?
− Cô có vẻ thích ăn cái này hả ?
− Lúc nhỏ , tôi hay trốn ngủ trưa và chơi dưới gốc cây, và hái trái này làm đồ chơi. Lớn lên cũng còn thích.
Yoshihiro xoè tay đưa về phía Uyển Thư :
− Vậy thì cô ăn hết đi.
− Sao anh không ăn ?
− Đùa chơi thôi , tôi đâu có thích ăn mấy trái chút xíu thế này , mất công quá ! Trả cô đấy.
Thấy Uyển Thư phân vân , anh chủ động cầm tay cô lên, chuyển mấy trái trứng cá qua. Cử chỉ đó khiến cô đỏ mặt , rụt tay lại :
− Tôi không lấy đâu.
Thái độ của cô làm Yoshihiro nhận ra mình tự nhiên quá mức. Anh cũng hiểu cô không quen những va chạm thân mật như vậy. Thế là anh trở về phía bàn ngồi.
Mặc dù thái độ của anh rất thản nhiên , nhưng Uyển Thư cũng thấy ngại. Cô quay lưng về phía bàn ,ngước lên như tìm trái trứng cá , nhưng thật sự không còn tâm trí nữa.
Cô định xin lỗi Yoshihiro. Nhưng nếu khơi ra thì có vẻ không tự nhiên, thế là cô lặng thinh cho qua.
Cả hai ở lại hết buổi sáng, rồi trở về. Trên đường về, Yoshihiro chủ động nói chuyện rất thoải mái, khiến Uyển Thư dần dần cũng trở lại cảm giác tự nhiên.
Uyển Thư không biết rằng suốt buổi sáng, Minh Quân cứ bồn chồn không yên. Anh hết đứng lại ngồi. Hết ra bàn khách ngóng ra cửa, đến trở về chỗ của mình một cách bứt rứt.
Tất cả những cử chỉ đó không qua khỏi mắt Hồng Nga. Cô cười một mình với vẻ thông cảm. Thật ra , đâu chỉ riêng Minh Quân, chính cô cũng khó chịu khi Uyển Thư đi công tác riêng với giám đốc.
Hồng Nga mới vào làm lúc sau này, cô không biết giám đốc đã có người yêu. Và cô nhanh chóng nhận ra đó là một người lý tưởng theo tiêu chuẩn hầu hết của con gái. Cô biết mình quá đẹp, điều đó là cô tự tin lên và tự cho mình có ý nghĩ chinh phục.
Khi Uyển Thư vào phòng , Hồng Nga cố ý nói lớn :
− Đi công tác mệt không Thư ? Suốt từ sáng giờ, anh Quân cứ đi ra đi vô trông Thư đấy.
Liếc thấy khuôn mặt cau lại của Yoshihiro, cô làm ra vẻ vô tình :
− Hai người càng ngày càng quấn quýt nhé, bao giờ cho bạn bè uống rượu đây ?
Uyển Thư ngạc nhiên nhìn Hồng Nga. Không hiểu tại sao cô nàng nói như vậy, thậm chí thái độ thân thiện rất bất ngờ. Thế là cô nói cho qua :
− Làm gì có chuyện đó.
Thấy Yoshihiro đã đi lên khuất cầu thang , Hồng Nga buông thõng :
− Không có thì thôi, mình đùa đấy.
Và cô bỏ đi về phía bàn của mình. Uyển Thư cũng vào toilet rửa mặt. Hoàn toàn không để ý đến câu chuyện ngắn ngủi vừa rồi.
Khi cô vừa trở ra thì gặp Minh Quân ở hành lang , anh chặn cô lại :
− Hôm nay em đi đâu vậy, Uyển Thư ?
Cách kiểm tra công khai của Minh Quân làm Uyển Thư hơi khó chịu. Nhưng cô vẫn trả lời mềm mỏng :
− Đi nhiều chỗ lắm, không nhớ hết. " Ăn cơm chúa phải múa suốt ngày " mà, anh Quân biết rồi đó.
Minh Quân cảm thấy yên tâm. Uyển Thư nói như vậy có nghĩa là Yoshihiro chỉ quan tâm đến công việc. Tự nhiên anh thở nhẹ :
− Thư mệt không , anh qua gọi nước cam cho em nghe ?
Uyển Thư vội lắc đầu :
− Đừng làm vậy, kỳ lắm anh Quân à. Em đang bình thường mà.
Minh Quân nhìn cô chăm chú :
− Anh sợ em mệt vì anh ta. Đi kiểu đó , anh ta sẽ làm em mệt nhoài vì những đòi hỏi của anh ta.
Uyển Thư không thích ai phê phán Yoshihiro và cô nói cho qua :
− Nhiều người em còn phục vụ được , huống gì chỉ là một người. Em đâu phải là tiểu thư.
− Với anh , em còn hơn cả tiểu thư. Em là một công chúa.
Uyển Thư cười gượng :
− Mai mốt, anh Quân đừng nói vậy nữa nghe. Em ngượng lắm !
Chợt thấy cửa phòng kế toán mở, rồi Yoshihiro đi ra , Uyển Thư vội lách qua Minh Quân đi lên phòng khách.
Cô vô tư không để ý thái độ của Yoshihiro lúc đó. Cho nên một lát , khi anh cho gọi cô lên gặp, cô không hề có tâm trạng đề phòng.
Khi Uyển Thư bước vào, Yoshihiro đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường. Biết cô vào, anh vẫn không quay lại, khuôn mặt khó đăm đăm.
Uyển Thư lên tiếng :
− Dạ giám đốc gọi gì ạ ?
Yoshihiro vẫn không lên tiếng. Thái độ của anh làm Uyển Thư hoang mang đứng im. Cô chờ thêm một lát nữa, rồi lên tiếng nhắc lại :
− Có chuyện gì cần tôi làm ạ ?
Yoshihiro chợt quay lại. Hình như anh đã dằn được sự bực mình. Thái độ anh thật
trầm tĩnh :
− Đi chơi với tôi, cô cảm thấy khó chịu lắm à ?
Uyển Thư ngơ ngác nhìn anh. Cô thật sự không hiểu tại sao lại bị hỏi như vậy. Tự nhiên , cô đâm ra dè dặt :
− Dạ không.
− Vậy cô cho rằng lúc sáng là một chuyến công tác miễn cưỡng ?
− Dạ không.
Yoshihiro chợt quát lên :
− Cô không trung thực hơn được sao ? Lúc sáng , tôi rất thích tính thẳng thắn của cô. Không ngờ cô có thể làm người hai mặt.
Uyển Thư bắt đầu rối lên, nhưng cô vẫn giữ được thái độ bình tĩnh :
− Nếu tôi làm sai chuyện gì , giám đốc cứ nói thẳng. Chứ quát tháo như vậy, tôi không hiểu.
− Không hiểu ?
Yoshihiro gằn giọng , rồi cười một cách châm biếm.
Uyển Thư nhìn trân trân vào nụ cười khó chịu đó. Đây là lần đầu tiên, cô thấy anh có thái độ như vậy. Bất giác , cô cắn môi nhìn đi chỗ khác.
Yoshihiro chợt khoát tay :
− Cô ra ngoài đi !
Uyển Thư mím môi đi ra , tâm trạng vui vẻ hôm nay bỗng đổ sụp xuống. Bây giờ cô cảm nhận được rằng, không bao giờ có được sự bình đẳng giữa cô và Yoshihiro.
Lúc sáng , anh vui vẻ, cởi mở là thế. Bây giờ lập tức quát nạt oai quyền. Có lẽ anh thấy hối hận vì đã xóa bỏ những khoảng cách với cô.
Suốt buổi tối, Uyển Thư cứ bồn chồn khó tả. Và lần đầu tiên, cô chủ động gọi điện cho Yoshihiro mà không nói về công việc.
Cô gọi máy riêng cho anh và nghe có tiếng nhạc văng vẳng trong máy. Hình như anh đang ở quán nào đó , giọng anh có vẻ không vui :
− Uyển Thư hả ? Gọi tôi có việc gì vậy ?
− Xin lỗi, giám đốc có bận tiếp khách ở đó không ?
− Không. Có gì cứ nói đi.
Uyển Thư phân vân một chút , rồi mạnh dạn :
− Chuyện tôi nói hơi dài, lẽ ra tôi phải để vào công ty nói, nhưng vì là chuyện riêng nên tôi phải nói riêng.
Giọng Yoshihiro châm biếm :
− Giữa tôi và cô cũng có chuyện riêng à ?
− Khi giám đốc nói tôi là người hai mặt, thì tôi nghĩ đó không phải là bất đồng vì công việc.
− Cô cũng nhạy cảm lắm đấy.
Giọng Uyển Thư cứng cỏi :
− Tôi muốn biết tại sao tôi bị nói như vậy ?
− Cô đã suy nghĩ nhiều về mình chưa ?
− Tôi kiểm điểm rất nhiều, nhưng vẫn không hiểu mình có lỗi gì. Có phải sáng nay, tôi đã có lỗi trong việc phục vụ không ?
− Đừng nói tới chuyện đó.
− Vậy thì tội phạm lỗi gì chứ ?
− Lỗi của cô à ?
Giọng Yoshiriro cười khan trong máy, rồi trở lại thản nhiên :
− Tôi đã suy nghĩ rồi, nếu cô không hiểu được thì có lẽ cô vô tư thật , và tôi quyết định sẽ không nói chuyện này nữa.
− Không , không. Phải nói, tôi mới hiểu chứ.
Yoshihiro cười nhỏ trong máy :
− Không ngờ chuyện lúc chiều lại làm cô bị chi phối.
− Nếu ở trong trường hợp của tôi thì ai cũng thế.
− Cô sợ tôi buồn, hay sợ mất việc ?
Không nghe cô trả lời, anh nói tiếp :
− Tôi nhấn mạnh điều này nhé. Trừ phi cô tự ý bỏ việc, còn ngoài ra, không bao giờ tôi sa thải cô.
Uyển Thư nói khẽ :
− Tôi không sợ mất việc ,vì tôi nghĩ không có giám đốc, tôi cũng có chỗ làm.
Yoshihiro im lặng một lát, rồi nhận xét :
− Cô tiến bộ lắm rồi đấy, quá tự tin vào mình.
− Tôi không biết có đúng không ? Nhưng tôi nói điều này : không bao giờ tôi có ý nghĩ vượt quá giới hạn của tôi.
− Vậy à ?
− Tự kiểm lại, tôi thấy sáng nay, mình không có làm gì quá đáng cả.
− Tôi không để ý chyện đó, cô nghĩ gì vậy ?
− Nếu giám đốc hối hận vì đã cởi mở với tôi,tôi sẽ xem như không có chuyện đi lúc sáng.
Giọng Yoshihiro kinh ngạc :
− Cô nghĩ cái gì vậy ?
− Không phải giám đốc đã trấn áp tôi vì điều đó sao ? Xin đừng quên, tôi có sự tôn trọng của tôi. Tôi không chịu nổi khi bị đối xử như vậy.
− Đối xử thế nào ?
− Lúc vui thi vui vẻ, lúc bực thì quát tháo. Trừ phi tôi sai trong công việc, còn thì tôi không thích mình trở thành người máy.
− Người máy ?
− Vì chỉ có người máy mới chịu được tính khí bất thường của giám đốc.
Cô đang phê phán sếp của mình đó hả ?
− Tôi phản đối vì bị coi thường, chứ không dám phê phán.
− Nói cách nào cũng vậy thôi.
− Tôi cảm thấy trong số những người trong công ty tôi là người bị đối xử bất công nhất.
Giọng Yoshihiro lạnh lạnh :
− Sao cô biết tôi bất công với cô ?
− Những gì giám đốc đối xử mấy năm qua, cũng đủ để tôi kết luận như vậy.
− Tôi tưởng cô gọi cho tôi để lý giải , không ngờ là phải nghe những điều làm tôi thất vọng. Cô im đi !
− Giám đốc ... - Uyển Thư kêu lên :
− Tôi tưởng cô hiểu tôi, hóa ra không hiểu gì cả. Tắt máy đi và đừng có gọi cho tôi nữa.
Uyển Thư sững sờ đứng im. Không tin nổi Yoshihiro lại thẳng thừng như vậy.
Cô gác máy, rồi thẫn thờ đi lên gác. Trong đầu cô, lần thứ hai lại có ý nghĩ bỏ việc.
Nhưng giữa ý nghĩ và thực hành sao cứ mâu thuẫn gay gắt. Nó khiến cô ngồi vào viết đơn rồi lại tự ý quăng vào sọt rác.
Suốt tuần qua, dù chỉ đi những tour ngắn , Uyển Thư vẫn ít gặp Yoshihiro trong công ty. Thỉnh thoảng gặp ở hành lang, hoặc trong phòng khách, anh có thái độ thản nhiên, thậm chí lạnh nhạt , nhưng tuyệt nhiên không gọi cô vào gặp trong phòng riêng.
Nếu trước đây thái độ đó làm Uyển Thư sợ một cách đơn thuần , thì bây giờ có cảm giác khổ sở.
Hoàng Thu Dung
− Cô có vẻ khổ sở như con mèo bị trói vậy, chỉ chực thoát đi.
Uyển Thư buột miệng :
− Chẳng lẽ tôi có thái độ bất lịch sự như vậy sao ?
− Không bất lịch sự nhưng làm tôi khó chịu. Không phải bực cô mà vì thấy mình giống hung thần quá.
Anh nhún vai :
− Trong khi tính tôi rất thoáng.
Uyển Thư trầm ngâm nhìn ra xa. Cô đang nhớ lại phong cách thoải mái của Yoshihiro khi có mặt Fujikawa. Thật ra, nếu không bị địa vị ngăn cánh, có lẽ anh cũng dễ gần lắm.
Nhưng vì anh là sếp, nên Uyển Thư không cho phép mình vượt qua ranh giới phải có. Thế là cô ngồi im.
Khi đò cặp bến, Yoshihiro nhanh nhẹn bước lên mấy bậc thang. Anh quay lại, đưa tay vịn cho Uyển Thư lên. Cử chỉ gă-lăng đó là cô thấy ngại. Mặt cô chợt đỏ lên :
− Dạ, tôi tự đi được rồi, không dám làm phiền giám đốc.
Nhưng Yoshihiro vẫn thản nhiên :
− Đừng đứng đó nữa, đi nhanh đi.
Bị hối thúc, Uyển Thư vội đặt tay vào tay anh, bước lên bậc thang. Và Yoshihiro vẫn cứ giữ tay cô cho đến lúc qua bên kia cầu.
Hai người đi vào nhà vườn. Và Uyển Thư với tác phong nhanh nhẹn của người hướng dẫn , đã nhanh chóng tìm được một chiếc bàn kê dưới gốc cây nhiều bóng mát nhất. Cô đi tới trước , rồi quay lại :
− Mời giám đốc !
Yoshihiro ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh khu vườn. Anh có vẻ thoải mái, dễ chịu :
− Ở đây yên lặng quá.
Uyển Thư tự ý ngồi xuống phía đối diện :
− Giám đốc uống gì ạ ?
Yoshihiro không trả lời cô, mà nói với người phục vụ:
− Cho dĩa trái cây, và nước suối.
Người phục vụ đi rồi, Yoshihiro đưa mắt nhìn ra phía bờ sông. Anh ngả người ra sau , ngắm một cách thư thái. Nhưng Uyển Thư thì không có thời gian ngắm cảnh như anh.
Quen với cảm giác bận rộn phục vụ khách du lịch, nên khi cô phục vụ mang trái cây ra, cô nhanh tay đẩy về phía Yoshihiro, ghìm một miếng mời anh.
Yoshihiro cầm lấy với một nụ cười khó hiểu.
− Cám ơn.
Thấy chai nước suối chưa khui, Uyển Thư cầm lên xé vỏ bao ngoài miệng. Yoshihiro quan sát những động tác của cô , rồi nói chậm rãi :
− Đừng làm vậy Uyển Thư, tôi đâu phải là khách của cô. Cứ để tôi tự nhiên.
− Dạ, tại tôi quen rồi.
− Một thanh niên như tôi mà để cho một cô gái yếu đuối như cô phải phục vụ sau một chuyến đi xa, thật là một điều không nên, đúng không ?
Uyển Thư bậm môi, rồi chợt phì cười khiến anh nhíu mày ngạc nhiên :
− Cô cười gì ? Tôi nói không đúng sao ?
Uyển Thư hơi mím môi :
− Qúa nhiều chữ " một " trong câu, thưa giám đốc.
Yoshihiro nghiệm lại điều vừa nói. Hiểu ra, anh cười phá lên :
− Như thế không đúng câu hay sao ?
− Về ngữ pháp thì đúng , nhưng hơi dài dòng một chút , trong khi có thể nói ngắn hơn.
Cô ngừng lại một chút , rồi nói tiếp :
− Nhưng dù sao, giám đốc nói tiếng Việt rất chuẩn.
− Vậy khi chỉ có hai người, tôi sẽ dùng tiếng Việt nói với cô, và cô sẽ chỉnh lại ngữ pháp cho tôi, đồng ý ?
− Dạ.
Yoshihiro nghiêng tới ghìm một miếng sabôchê, đưa Uyển Thư :
− Mời cô !
Thấy cô có cử chỉ e ngại, anh nói tiếp :
− Hôm nay để cho tôi chăm sóc cô nhé Uyển Thư, đừng nghĩ tôi là sếp của cô nữa.
Uyển Thư cười dè dặt, rồi nói trầm tĩnh :
− Xin giám đốc đừng chăm sóc quá , tôi sợ lắm.
− Tại sao sợ ?
− Tôi không quen.
− Chỉ quen nghe và làm theo lệnh của tôi à ?
− Dạ, như thế dễ chịu hơn, tôi quen như vậy rồi. Thay đổi như thế, tôi sợ lắm.
− Có nhất thiết phải xem tôi là sếp không ? Lúc này, cô hãy gạt công chuyện qua một bên đi.
Nhưng Uyển Thư cứ cười không hề thay đổi mình. Thấy cô có vẻ đề phòng, Yoshihiro nói đùa :
− Sao cô không tưởng tượng cô là sếp của tôi đi, có lúc tôi lại thích như vậy, như lúc này chẳng hạn.
Uyển Thư mỉm cười :
− Nếu vậy tôi phải tranh thủ quyền của mình trước khi giám đốc đổi ý.
Yoshihiro nheo mắt :
− Vậy thử đi.
− Thử cái gì ?
− Nếu là sếp của tôi, cô sẽ làm gì ?
− Tôi sẽ khủng bố tinh thần giám đốc.
− Bằng cách nào ?
− Trước tiên , tôi sẽ khiển trách về tội độc đoán với nữ nhân viên.
− Vậy sao ? Cụ thể là ai ?
− Là tôi.
Yoshihiro nhìn Uyển Thư khá lâu, rồi cười cười :
− Tôi đã độc đoán như thế nào ?
Uyển Thư nói một hơi :
− Giám đốc đã bắt tôi phải dùng son phấn khi giao tiếp, bắt tôi không được sơn móng tay.
Yoshihiro chợt cười lớn :
− Mấy chuyện xa xưa như vậy mà cô vẫn còn nhớ sao ? Cô thù dai quá !
− Còn nữa.
− Còn chuyện gì ?
− Khi mở công ty, giám đốc đã đày ải tôi không thương tiếc.
− Thế nào gọi là đày ải ?
− Là ...
Thấy Uyển Thư có vẻ lúng túng , Yoshihiro khuyến khích :
− Cô cứ nói đi, mạnh dạn lên chứ.
Uyển Thư liếm môi :
− Anh đã bắt tôi phải làm đủ thứ chuyện, những chuyện mà tôi không hề biết. Trong khi anh Quân có nhiều kinh nghiệm hơn thì không làm gì cả.
Yoshihiro nheo mắt :
− Vậy sao lúc đó , cô không nghỉ ?
− Ban đầu tôi tức lắm. Nhưng sau đó tôi nghĩ, biết đâu như vậy, anh giúp tôi làm giàu kinh nghiệm.
− Thế cô đã thấy vững vàng hơn chưa ?
Uyển Thư hơi lúng túng :
− Nếu trả lời không khiêm tốn, thì tôi nói là vững rồi, và rất tự tin trong công việc.
Yoshihiro cười thành tiếng :
− Vậy sao không cám ơn tôi ?
− Tại sao tôi phải cám ơn giám đốc ?
Yoshihiro nhìn cô hơi lâu, cái nhìn đầy ý nghĩa, rồi nói chậm rãi :
− Nếu tôi không bắt cô vươn lên, thì trong nghề nghiệp, cô sẽ mãi là một nhân viên bình thường. Trong khi tôi thấy cô có những phẩm chất không bình thường.
Đó có phải là lời khen không ? Uyển Thư tự hỏi , rồi tự trả lời với mình , rằng Yoshihiro đã nó thật. Thậm chí cô đã hiểu lòng tốt của anh đối với mình. Và cô cảm động đến nỗi trở thành nghiêm trang.
− Cám ơn giám đốc rất nhiều.
− Cám ơn cái gì ?
− Về sự đày ải của giám đốc.
Yoshihiro phì cười :
− Ngay cả lúc cám ơn cũng tìm cách châm biến, cô đâu có hiền.
Yoshihiro không nói gì nữa. Anh cầm chai nước uống một ngụm , rồi ngồi im nhìn Uyển Thư.
Không muốn bị sếp quan sát như thế , Uyển Thư ngửa mặt nhìn lên cây trứng cá. Phát hiện có nhiều trái chín đỏ trong tầm tay với của mình, cô bèn đứng dậy,nhóm chân lên hái, bỏ vào miệng cắn ngon lành.
Yoshihiro tò mò nhìn theo , rồi cũng đứng dậy, ngước mắt tìm như Uyển Thư. Thấy một trái còn xanh, anh hái đưa vào miệng cắn.
Cảm giác chát chát khó chịu khiến anh vội phun ra. Quay lại, thấy Uyển Thư đang bụm miệng cười, anh trừng mắt đe doa. :
− Cô biết trái đó không ăn được , nhưng không nói, đúng không ?
Uyển Thư vẫn chưa nín được cười :
− Tôi đâu có biết giám đốc thiếu kiến thức cơ bản như thế. Tôi tưởng anh thích cái gì khác thường.
Yoshihiro lườm cô một cái :
− Tìm cách trả đũa tôi, phải không ?
− Không có đâu.
Nói xong , cô quay người, ngước lên tìm mấy trái chín lúc nãy , rồi hát một trái đưa cho Yoshihiro.
− Giám đốc ăn thử đi.
Yoshihiro cầm lấy, bỏ vào miệng :
− Đây là trái gí ?
− Dạ , trứng cá.
− Tại sao lại gọi là trứng cá ?
− Vì ruột của nó có nhiều hạt nhỏ giống trứng của con cá.
− Thế à ! Sao tôi không thấy ?
− Tại sao anh không chịu lột vỏ xem.
Yoshihiro nhận xét :
− Không ngờ cũng có loại trái này, ngon lắm !
Uyển Thư không để ý đến nhận xét của anh, cô nhón chân lên hái tiếp. Yoshihiro cũng ra sức tìm, nhưng quanh chỗ anh không có trái nào.
Thấy Uyển Thư cứ say sưa hái và ăn, anh nói giọng giận dỗi :
− Ăn một mình đi.
Uyển Thư chưa hiểu ý của Yoshihiro, vẫn loay hoay lo hái. Anh bèn lập lại lần nữa :
− Ăn một mình đi.
Giọng điệu trách móc của anh làm Uyển Thư chú ý. Cô phì cười, rồi hái thêm vài trái đưa cho anh.
− Giám đốc ăn đi.
Yoshihiro xòe tay ra nhận, nhưng chỉ cầm đó chứ không ăn. Anh kéo nhẹ tay Uyển Thư lại :
− Đừng hái nữa !
Uyển Thư quay lại :
− Giám đốc không thích nữa hả ?
− Cô có vẻ thích ăn cái này hả ?
− Lúc nhỏ , tôi hay trốn ngủ trưa và chơi dưới gốc cây, và hái trái này làm đồ chơi. Lớn lên cũng còn thích.
Yoshihiro xoè tay đưa về phía Uyển Thư :
− Vậy thì cô ăn hết đi.
− Sao anh không ăn ?
− Đùa chơi thôi , tôi đâu có thích ăn mấy trái chút xíu thế này , mất công quá ! Trả cô đấy.
Thấy Uyển Thư phân vân , anh chủ động cầm tay cô lên, chuyển mấy trái trứng cá qua. Cử chỉ đó khiến cô đỏ mặt , rụt tay lại :
− Tôi không lấy đâu.
Thái độ của cô làm Yoshihiro nhận ra mình tự nhiên quá mức. Anh cũng hiểu cô không quen những va chạm thân mật như vậy. Thế là anh trở về phía bàn ngồi.
Mặc dù thái độ của anh rất thản nhiên , nhưng Uyển Thư cũng thấy ngại. Cô quay lưng về phía bàn ,ngước lên như tìm trái trứng cá , nhưng thật sự không còn tâm trí nữa.
Cô định xin lỗi Yoshihiro. Nhưng nếu khơi ra thì có vẻ không tự nhiên, thế là cô lặng thinh cho qua.
Cả hai ở lại hết buổi sáng, rồi trở về. Trên đường về, Yoshihiro chủ động nói chuyện rất thoải mái, khiến Uyển Thư dần dần cũng trở lại cảm giác tự nhiên.
Uyển Thư không biết rằng suốt buổi sáng, Minh Quân cứ bồn chồn không yên. Anh hết đứng lại ngồi. Hết ra bàn khách ngóng ra cửa, đến trở về chỗ của mình một cách bứt rứt.
Tất cả những cử chỉ đó không qua khỏi mắt Hồng Nga. Cô cười một mình với vẻ thông cảm. Thật ra , đâu chỉ riêng Minh Quân, chính cô cũng khó chịu khi Uyển Thư đi công tác riêng với giám đốc.
Hồng Nga mới vào làm lúc sau này, cô không biết giám đốc đã có người yêu. Và cô nhanh chóng nhận ra đó là một người lý tưởng theo tiêu chuẩn hầu hết của con gái. Cô biết mình quá đẹp, điều đó là cô tự tin lên và tự cho mình có ý nghĩ chinh phục.
Khi Uyển Thư vào phòng , Hồng Nga cố ý nói lớn :
− Đi công tác mệt không Thư ? Suốt từ sáng giờ, anh Quân cứ đi ra đi vô trông Thư đấy.
Liếc thấy khuôn mặt cau lại của Yoshihiro, cô làm ra vẻ vô tình :
− Hai người càng ngày càng quấn quýt nhé, bao giờ cho bạn bè uống rượu đây ?
Uyển Thư ngạc nhiên nhìn Hồng Nga. Không hiểu tại sao cô nàng nói như vậy, thậm chí thái độ thân thiện rất bất ngờ. Thế là cô nói cho qua :
− Làm gì có chuyện đó.
Thấy Yoshihiro đã đi lên khuất cầu thang , Hồng Nga buông thõng :
− Không có thì thôi, mình đùa đấy.
Và cô bỏ đi về phía bàn của mình. Uyển Thư cũng vào toilet rửa mặt. Hoàn toàn không để ý đến câu chuyện ngắn ngủi vừa rồi.
Khi cô vừa trở ra thì gặp Minh Quân ở hành lang , anh chặn cô lại :
− Hôm nay em đi đâu vậy, Uyển Thư ?
Cách kiểm tra công khai của Minh Quân làm Uyển Thư hơi khó chịu. Nhưng cô vẫn trả lời mềm mỏng :
− Đi nhiều chỗ lắm, không nhớ hết. " Ăn cơm chúa phải múa suốt ngày " mà, anh Quân biết rồi đó.
Minh Quân cảm thấy yên tâm. Uyển Thư nói như vậy có nghĩa là Yoshihiro chỉ quan tâm đến công việc. Tự nhiên anh thở nhẹ :
− Thư mệt không , anh qua gọi nước cam cho em nghe ?
Uyển Thư vội lắc đầu :
− Đừng làm vậy, kỳ lắm anh Quân à. Em đang bình thường mà.
Minh Quân nhìn cô chăm chú :
− Anh sợ em mệt vì anh ta. Đi kiểu đó , anh ta sẽ làm em mệt nhoài vì những đòi hỏi của anh ta.
Uyển Thư không thích ai phê phán Yoshihiro và cô nói cho qua :
− Nhiều người em còn phục vụ được , huống gì chỉ là một người. Em đâu phải là tiểu thư.
− Với anh , em còn hơn cả tiểu thư. Em là một công chúa.
Uyển Thư cười gượng :
− Mai mốt, anh Quân đừng nói vậy nữa nghe. Em ngượng lắm !
Chợt thấy cửa phòng kế toán mở, rồi Yoshihiro đi ra , Uyển Thư vội lách qua Minh Quân đi lên phòng khách.
Cô vô tư không để ý thái độ của Yoshihiro lúc đó. Cho nên một lát , khi anh cho gọi cô lên gặp, cô không hề có tâm trạng đề phòng.
Khi Uyển Thư bước vào, Yoshihiro đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường. Biết cô vào, anh vẫn không quay lại, khuôn mặt khó đăm đăm.
Uyển Thư lên tiếng :
− Dạ giám đốc gọi gì ạ ?
Yoshihiro vẫn không lên tiếng. Thái độ của anh làm Uyển Thư hoang mang đứng im. Cô chờ thêm một lát nữa, rồi lên tiếng nhắc lại :
− Có chuyện gì cần tôi làm ạ ?
Yoshihiro chợt quay lại. Hình như anh đã dằn được sự bực mình. Thái độ anh thật
trầm tĩnh :
− Đi chơi với tôi, cô cảm thấy khó chịu lắm à ?
Uyển Thư ngơ ngác nhìn anh. Cô thật sự không hiểu tại sao lại bị hỏi như vậy. Tự nhiên , cô đâm ra dè dặt :
− Dạ không.
− Vậy cô cho rằng lúc sáng là một chuyến công tác miễn cưỡng ?
− Dạ không.
Yoshihiro chợt quát lên :
− Cô không trung thực hơn được sao ? Lúc sáng , tôi rất thích tính thẳng thắn của cô. Không ngờ cô có thể làm người hai mặt.
Uyển Thư bắt đầu rối lên, nhưng cô vẫn giữ được thái độ bình tĩnh :
− Nếu tôi làm sai chuyện gì , giám đốc cứ nói thẳng. Chứ quát tháo như vậy, tôi không hiểu.
− Không hiểu ?
Yoshihiro gằn giọng , rồi cười một cách châm biếm.
Uyển Thư nhìn trân trân vào nụ cười khó chịu đó. Đây là lần đầu tiên, cô thấy anh có thái độ như vậy. Bất giác , cô cắn môi nhìn đi chỗ khác.
Yoshihiro chợt khoát tay :
− Cô ra ngoài đi !
Uyển Thư mím môi đi ra , tâm trạng vui vẻ hôm nay bỗng đổ sụp xuống. Bây giờ cô cảm nhận được rằng, không bao giờ có được sự bình đẳng giữa cô và Yoshihiro.
Lúc sáng , anh vui vẻ, cởi mở là thế. Bây giờ lập tức quát nạt oai quyền. Có lẽ anh thấy hối hận vì đã xóa bỏ những khoảng cách với cô.
Suốt buổi tối, Uyển Thư cứ bồn chồn khó tả. Và lần đầu tiên, cô chủ động gọi điện cho Yoshihiro mà không nói về công việc.
Cô gọi máy riêng cho anh và nghe có tiếng nhạc văng vẳng trong máy. Hình như anh đang ở quán nào đó , giọng anh có vẻ không vui :
− Uyển Thư hả ? Gọi tôi có việc gì vậy ?
− Xin lỗi, giám đốc có bận tiếp khách ở đó không ?
− Không. Có gì cứ nói đi.
Uyển Thư phân vân một chút , rồi mạnh dạn :
− Chuyện tôi nói hơi dài, lẽ ra tôi phải để vào công ty nói, nhưng vì là chuyện riêng nên tôi phải nói riêng.
Giọng Yoshihiro châm biếm :
− Giữa tôi và cô cũng có chuyện riêng à ?
− Khi giám đốc nói tôi là người hai mặt, thì tôi nghĩ đó không phải là bất đồng vì công việc.
− Cô cũng nhạy cảm lắm đấy.
Giọng Uyển Thư cứng cỏi :
− Tôi muốn biết tại sao tôi bị nói như vậy ?
− Cô đã suy nghĩ nhiều về mình chưa ?
− Tôi kiểm điểm rất nhiều, nhưng vẫn không hiểu mình có lỗi gì. Có phải sáng nay, tôi đã có lỗi trong việc phục vụ không ?
− Đừng nói tới chuyện đó.
− Vậy thì tội phạm lỗi gì chứ ?
− Lỗi của cô à ?
Giọng Yoshiriro cười khan trong máy, rồi trở lại thản nhiên :
− Tôi đã suy nghĩ rồi, nếu cô không hiểu được thì có lẽ cô vô tư thật , và tôi quyết định sẽ không nói chuyện này nữa.
− Không , không. Phải nói, tôi mới hiểu chứ.
Yoshihiro cười nhỏ trong máy :
− Không ngờ chuyện lúc chiều lại làm cô bị chi phối.
− Nếu ở trong trường hợp của tôi thì ai cũng thế.
− Cô sợ tôi buồn, hay sợ mất việc ?
Không nghe cô trả lời, anh nói tiếp :
− Tôi nhấn mạnh điều này nhé. Trừ phi cô tự ý bỏ việc, còn ngoài ra, không bao giờ tôi sa thải cô.
Uyển Thư nói khẽ :
− Tôi không sợ mất việc ,vì tôi nghĩ không có giám đốc, tôi cũng có chỗ làm.
Yoshihiro im lặng một lát, rồi nhận xét :
− Cô tiến bộ lắm rồi đấy, quá tự tin vào mình.
− Tôi không biết có đúng không ? Nhưng tôi nói điều này : không bao giờ tôi có ý nghĩ vượt quá giới hạn của tôi.
− Vậy à ?
− Tự kiểm lại, tôi thấy sáng nay, mình không có làm gì quá đáng cả.
− Tôi không để ý chyện đó, cô nghĩ gì vậy ?
− Nếu giám đốc hối hận vì đã cởi mở với tôi,tôi sẽ xem như không có chuyện đi lúc sáng.
Giọng Yoshihiro kinh ngạc :
− Cô nghĩ cái gì vậy ?
− Không phải giám đốc đã trấn áp tôi vì điều đó sao ? Xin đừng quên, tôi có sự tôn trọng của tôi. Tôi không chịu nổi khi bị đối xử như vậy.
− Đối xử thế nào ?
− Lúc vui thi vui vẻ, lúc bực thì quát tháo. Trừ phi tôi sai trong công việc, còn thì tôi không thích mình trở thành người máy.
− Người máy ?
− Vì chỉ có người máy mới chịu được tính khí bất thường của giám đốc.
Cô đang phê phán sếp của mình đó hả ?
− Tôi phản đối vì bị coi thường, chứ không dám phê phán.
− Nói cách nào cũng vậy thôi.
− Tôi cảm thấy trong số những người trong công ty tôi là người bị đối xử bất công nhất.
Giọng Yoshihiro lạnh lạnh :
− Sao cô biết tôi bất công với cô ?
− Những gì giám đốc đối xử mấy năm qua, cũng đủ để tôi kết luận như vậy.
− Tôi tưởng cô gọi cho tôi để lý giải , không ngờ là phải nghe những điều làm tôi thất vọng. Cô im đi !
− Giám đốc ... - Uyển Thư kêu lên :
− Tôi tưởng cô hiểu tôi, hóa ra không hiểu gì cả. Tắt máy đi và đừng có gọi cho tôi nữa.
Uyển Thư sững sờ đứng im. Không tin nổi Yoshihiro lại thẳng thừng như vậy.
Cô gác máy, rồi thẫn thờ đi lên gác. Trong đầu cô, lần thứ hai lại có ý nghĩ bỏ việc.
Nhưng giữa ý nghĩ và thực hành sao cứ mâu thuẫn gay gắt. Nó khiến cô ngồi vào viết đơn rồi lại tự ý quăng vào sọt rác.
Suốt tuần qua, dù chỉ đi những tour ngắn , Uyển Thư vẫn ít gặp Yoshihiro trong công ty. Thỉnh thoảng gặp ở hành lang, hoặc trong phòng khách, anh có thái độ thản nhiên, thậm chí lạnh nhạt , nhưng tuyệt nhiên không gọi cô vào gặp trong phòng riêng.
Nếu trước đây thái độ đó làm Uyển Thư sợ một cách đơn thuần , thì bây giờ có cảm giác khổ sở.
Hoàng Thu Dung