Uyển Thư vội vã dựng xe trong sân, rồi chạy nhanh lên phòng họp. Hôm nay là ngày họp đầu tiên trong tháng. Yoshirio đã quy định buổi họp luôn bắt đầu từ lúc 8 giờ. Tất cả nhân viên trong công ty đều biết tính chính xác nghiêm ngặt của giám đốc , nên hầu như không có trường hợp quên hoặc trễ giờ.
Làm việc cho Yoshihiro riết rồi cũng biến thành chiếc đồng hồ.Nhưng hôm nay đồng hồ lại đi trễ, mà lại trễ những nửa tiếng. Đã bị giám đốc có ấn tượng xấu, bây giờ lại vi phạm nội quy công ty, cô thấy mình đúng là liều.
Uyển Thư đẩy cửa bước vào phòng , cô thở hổn hển vì chạy. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn cô. Hả hê có, ái ngại có và dĩ nhiên ai cũng chờ cách khiển trách thẳng thừng của giám đốc.
Yoshihiro đang phổ biến một số kế hoạch cho tháng tới. Anh ngừng lại chờ cho mọi người ổn định, và chỉ nhìn Uyển Thư một cách nghiêm nghị , rồi khoát tay :
− Cô về chỗ đi !
Uyển Thư thở nhẹ, đi đến ngồi gần Minh Quân. Anh quay qua hỏi nhỏ :
− Sao em vô trễ vậy ?
− Em ngủ quên.
− Em mệt hay là bệnh ? Có sao không ?
− Không có. Em bình thường mà. Nãy giờ họp lâu chưa anh ?
Minh Quân chưa kịp trả lời thì đã nín bặt, khi thấy cái nhìn của Yoshihiro.
Giám đốc chỉ lướt nhìn qua Minh Quân, rồi chiếu cặp mắt về phía Uyển Thư, nói thong thả :
− Cô Uyển Thư cần bao nhiêu thời gian để tập trung ?
Cả phòng họp đều hướng về phía Uyển Thư , khiến cô quê đỏ mặt. Cô cúi nhìn xuống quyển sổ trước mặt , nín thinh chi.u đựng cặp mắt của mọi người.
Yoshihiro lại tiếp tục cuộc họp. Xong phần kế hoạch, anh thông báo một tin mà ai cũn sững sờ :
− Tôi rất tiếc phải có ý định sa thải hai nhân viên của công ty. Tôi tạm không nêu tên ở đây và sẽ nói chuyện riêng với hai bạn sau cuộc họp.
Anh ngừng lại, lần lượt quan sát mọi người. Phải nói là cuộc họp trở nên căng thẳng đến ngộp thở , ai cũng hoang mang không biết số phận mình ra sao.
Uyển Thư còn khổ sở hơn cả mọi người , vì cô nghĩ mình là một trong hai nhân vật xấu số đó.
Cô không sợ mất việc, nhưng đau điếng nếu Yoshihiro cư xử với cô như vậy.
Hình như không muốn kéo dài không khí căng thẳng , Yoshihiro nói tiếp :
− Tôi rất tiếc khi phải chia tay với hai đồng sự của tôi. Nhưng tôi buộc phải làm thế, khi hai bạn vi phạm trầm trọng quy định của công ty.
Anh ngừng lại một lát, rồi nói tiếp :
− Và tôi còn biết cả một số trường hợp vi phạm khác , nhưng vì chưa đến mức trầm trọng, nên tôi sẵn sàng cho qua. Tôi mong những bạn đó biết ngừng lại.
Mọi người giữ vẻ mặt trang nghiêm. Tất cả đều lặng yên, nhưng ai cũng hiểu giám đốc chí điều gì.
Bởi vì có đến nửa số nhân viên " vượt rào " khi đưa khách đến những điểm ngoài hợp đồng của công ty.
Uyển Thư rất trong sạch trong chuyện đó. Cô không sợ nữa và trong thâm tâm, cô rất phục cách ứng xử của Yoshihiro. Anh thẳng tay sa thải hai người để cảnh cáo các nhân viên còn lại. Và mặt khác , cũng tế nhị không nêu thẳng từng người, nhưng như thế cũng để người ta biết sợ, biết dừng lại.
Có lẽ cách cư xử đó làm Yoshihiro được lòng nhân viên , đồng thời cũng khiến người ta sợ anh.
Uyển Thư đang nghĩ lan man, thì bỗn chú ý nhìn trân trân về phía giám đốc, khi anh chậm rãi chuyển nội dung :
− Tôi cũng xin thông báo với các bạn về quyết định chuyển công việc của cô Uyển Thư. Bắt đầu từ tháng sau, cô sẽ là trợ lý cho tôi.
Mọi người vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang. Chi có Minh Quân là vui hẳn lên, nhưng sau đó lại trở nên tư lự.
Anh mừng vì sự thành công của Uyển Thư, đồng thời lại sợ mất cô. Và anh vô tình nhìn về phía Yoshihiro bằng cái nhìn u ám.
Không hiểu nghĩ thế nào, mà Yoshihiro cũng nhìn Minh Quân một cái, rồi chuyển sang việc khác.
Khi tan buổi họp, Yoshihiro nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng. Mọi người lục đục đứng lên. Ai cũng đi về phía Uyển Thư :
− Chúc mừng nghe Thư !
− Chiều nay đi đâu mừng lên chức đây ?
Uyển Thư mỉm cười :
− Chuyện này, em cũng bất ngờ lắm. Mấy chị muốn đi đâu, em sẽ khao.
− Đi karaoke nhé, đi nguyên công ty luôn.
− Dạ.
Hồng Nga bước đến cạnh Uyển Thư, giọng không giấu được ác cảm :
− Không hiểu Thư làm cách nào mà tiến thân nhanh ghê ?
Uyển Thư chưa kịp trả lời, thì Minh Quân chen vào :
− Không nhanh đâu Nga. Cô không biết trước khi vô, Uyển Thư làm việc cật lực thế nào đâu.
Hồng Nga quay phắt lại :
− Thế anh biết à ?
Minh Quân gật đầu :
− Chúng tôi vào công ty khi bắt đầu thành lập, chỉ có cô là không hiểu hết giám đốc thôi.
Hồng Nga nhún vai :
− Nếu hai người cùng vào một lúc, tại sao anh lên chức trước Uyển Thư ? Nghe nói Uyển Thư cực hơn anh, sao bây giờ mới ...
Cô nhìn Quân một cách ý nghĩa. Anh hiểu cô muốn nói gì, nhưng trả lời tỉnh bơ :
− Làm sao mình biết được ý nghĩ của người khác chứ ?
Hồng Nga nói bóng bẩy :
− Coi chừng anh thua cuộc đấy, anh Quân.
Uyển Thư đoán lờ mờ cách nói của Hồng Nga. Cô bực mình quá, bèn bỏ đi ra ngoài trước hai người.
Buổi tối, cô đi karaoke với mọi người. Đi với bạn chứ không mời Yoshihiro, vì cô cảm thấy anh không phải là người cùng môi trường của mình.
Buổi đi chơi rất vui, đến hơn 10 giờ mới về. Lần đầu tiên, Uyển Thư thấy vui thật sự. Gạt bỏ cách cư xử bất thường của Yoshihiro chỉ nghĩ về công việc, cô thấy vui khi sự chịu đựng của mình rồi cũng được đền bù.
Hôm sau, khi vào công ty, Uyển Thư lên phòng gặp Yoshihiro để nhận công việc mới. Cô rất ngạc nhiên khi trong phòng được kê thêm cái bàn. Yoshihiro khoát tay ra hiệu :
− Bắt đầu từ nay, cô sẽ làm việc ở bàn này. Cô có thấy khó khăn gì không ?
− Dạ không.
− Chắc chứ ?
Uyển Thư ngập ngừng :
− Tôi nghĩ ... những việc trước đây được giao, chắc cũng không có việc gì khác.
− Không đâu, nhiều hơn đấy. Vì tôi sẽ chuyển hết công việc của tôi qua cho cô.
− Dạ, tôi sẽ cố gắng.
Yoshihiro mỉm cười :
− Cô soạn cho tôi bản hợp đồng với công ty Quốc Toàn. Từ giờ đến trưa, cô chỉ làm mỗi việc đó thôi. Khi nào xong, đưa tôi xem.
− Da.
Uyển Thư chưa làm hợp đồng lần nào. Nhưng cô nghĩ không đến nỗi phải viết cả buổi sáng , nên cô ngồi vào bàn một cách tự tin.
Không đầy một giờ sau , cô đứng dậy, đem bản viết hoàn chỉh qua bàn Yoshihiro :
− Dạ ,tôi viết xong rồi.
Yoshihiro kéo tờ giấy đến trước mặt. Anh khẽ nhíu mày một mình. Có quá nhiều câu chữ chưa chuẩn xác. Anh ngước lên nhìn Uyển Thư, rồi gạch xuống giấy :
− Chỗ này không cần phải xuống hàng, chỗ này phải chấm câu cho rõ ràng.
Uyển Thư căng mắ nhìn theo cây viết trên tay Yoshihiro. Anh đọc và gạch chỗ khác:
− Không nên dùng từ " tôi " mà thay bằng "chúng tôi ". Công ty hợp tác với họ, chứ không phải riêng bản thân tôi, hiểu không ?
− Dạ hiểu.
Yoshihiro cứ vừa nói vừa gạch. Uyển Thư đến rối mắt vì màu mực đỏ gạch xoá. Cô cố tập trung nhớ, còn Yoshihiro thì lắc đầu liên tục.
− Không cần phải viết hoa chỗ này.
− Dạ.
− Bỏ câu này đi , nó không cần thiết.
Cứ mỗi lời nói là đi kèm gạch xóa. Khi anh đưa lại cho Uyển Thư thì tờ hợp đồng đã gạch chi chít , khiến cô hoa cả mắt.
Uyển Thư đến bàn mình, bắt đầu soạn lại, sợ bị sếp nghĩ mình kém thông minh, cô cố gắng sửa từng chút để đừng bị bắt lỗi. Tưởng viết hợp đồng là dễ, ai ngờ khó hơn nhiều.
Một lát sau, cô đem qua cho Yoshihiro xem, anh đọc khá kỹ rồi gật đầu :
− Good !
" Hú hồn ! " Uyển Thư thở phào nhẹ nhõm. Dù sếp rất tiết kiệm lời khen. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ đền bù sự căng thẳng của cô.
Yoshihiro đưa tờ giấy cho Uyển Thư. Cô cầm lấy , nhưng anh không buông ra , mà nhìn cô hơi lâu :
− Hôm qua, cô đi chơi vui không ?
− Dạ ... cũng vui.
− Hình như cô quên mất sếp, khi có cuộc vui với bạn bè ?
− Dạ không. Chỉ tại tôi sợ giám đốc không thích đi.
− Phải không ? - Yoshihiro nheo mắt.
Nói xong, anh buông tờ giấy ra, và khoát tay :
− Cô về bàn đi !
Uyển Thư lững thững về chỗ của mình. Ngồi xuống đánh máy lại bản hợp đồng. Làm việc đó chỉ một chút là xong , thời giờ còn lại, cô đâm ra chẳng biết làm gì.
Cô ngồi chống cằm, liếc mắt qua xem Yoshihiro đang làm gì. Thấy sếp đang đọc mấy tài liệu có tranh minh hoạ, cô nghĩ ai đó gởi đến quảng cáo. Có lẽ công ty Quốc Toàn quảng cáo các điểm du lịch mới.
Cô định hỏi Yoshihiro xem mình phải làm gì nữa, nhưng không dám cắt ngang việc của sếp. Thế là cô mở giỏ lấy sách ra đọc.
Nhưng đọc sách cũng chẳng xong , Uyển Thư loay hoay trên ghế một cách bồn chồn. Thà là ở đâu cho khuất mắt sếp, chứ ngay trong tầm mắt thế này, nhất cử nhất động đều bị quan sát. Ngồi không thế này, khổ sở vô cùng.
Yoshihiro có vẻ chẳng để ý đến cô lắm. Anh cứ làm việc của mình , mặc Uyển Thư làm gì thì làm.
Hôm sau, Uyển Thư đến công ty với tâm trạng nặng nề, sợ phải ở không như hôm qua. Nhưng khi cô vào thì Yoshihiro có vẻ như đang đợi cô. Anh đứng dậy, nói ngắn gọn :
− Cô xuống bảo xe chuẩn bị đi miền Tây ngay nhé.
Uyển Thư dạ một tiếng , rồi đi trở xuống gọi tài xế. Yoshihiro vẫn chưa xuống ngay , khiến Uyển Thư không dám ngồi vào xe trước. Cô đứng loay hoay đợi dưới sân.
Không biết sếp làm gì mà có đến 15 phút sau mới xuống. Anh mở cửa xe nhìn Uyển Thư giải thích :
− Tôi bận điện thoại.
Uyển Thư chỉ dạ một tiếng. Chuyện sếp giải thích vì sự chậm trễ của mình , khiến cô thấy ngại. Sếp có quyền trễ bao nhiêu cũng được mà.
Không hiểu Yoshihiro nghĩ gì, mà lần này lại đi xuống trại rắn. Khi nghe anh bảo tài xế, Uyển Thư quay lại buột miệng :
− Ở đó mới mở thêm điểm du lịch à ?
− Theo tôi biết thì không. Sao vậy ?
− Dạ tôi tưởng ... Vì giám đốc xuống đấy.
Yoshihiro cười chậm rãi :
− Cái gì khiến cô nghĩ phải có việc mới tới đó được , tôi không thể giải trí một chút sao ?
− Dạ, xin lỗi vì đã hỏi tò mò.
− Không có gì.
Khi xe rẽ vào cổng , Uyển Thư nhanh nhẹn xuống mua vé , nhưng Yoshihiro đã cản lại :
− Để tôi !
Uyển Thư nhìn sững anh, rồi liếm môi :
− Dạ, đây là chuyện của tôi. Tôi không dám ...
− Cứ ngồi đó !
Yoshihiro mở cửa , đến phòng vé. Lát sau , anh trở lại xe. Liếc nhìn vẻ mặt ái ngại của Uyển Thư , anh mỉm cười :
− Để cho một cô gái phục vụ mình, tôi không thích chút nào.
Uyển Thư cười gượng :
− Bổn phận của tôi mà , không làm thế thì tôi theo giám đốc làm gì ?
− Tôi cần một người bạn chứ không cần người hướng dẫn, vì tự tôi cũng biết cách đi mà.
− Tôi nghĩ giám đốc có nhiều bạn ở đây lắm đó chứ ? Uyển Thư bạo dạn.
− Có, nhưng để đi chơi thế này thì không. Bạn bè tôi chỉ hợp với nhà hàng hoặc vũ trường.
Nói đến đó, tự nhiên anh im lặng. Uyển Thư khẽ liếc nhìn anh. Cô rất muốn biết Yoshihiro có thường đến vũ trường không , nhưng không dám hỏi đời tư của sếp.
Chắc là có, chứ người nước ngoài sống ở đây, còn có gì vui hơn thu hút họ, ngoài cách giải trí ồn ào đó.
Khi xuống xe, hai người đi vòng vòng xem các loại rắn. Uyển Thư thấy mấy chỗ này không có gì đáng xem, nhưng Yoshihiro có vẻ thích lắm. Anh đi từng ngăn, cúi xuống xem tỉ mỉ mấy con rắn bò lổn ngổn ... Thật là một thú vui khó hiểu.
Khi rời phòng chứa rắn, Uyển Thư định hướng dẫn Yoshihiro về phía chuồng gấu.Nhưng anh đã khoát tay ra hiệu đi về chỗ chuồng trăn.
Một nhóm khách nước ngoài đang đứng quanh xem một người chụp hình với trăn. Uyển Thư và Yoshihiro cũng đứng lại xem. Uyển Thư thấy sợ phát ớn. Nhưng Yoshihiro có vẻ thích lắm.
Đợi họ chụp hình xong, anh bước tới :
− Tôi muốn chụp một kiểu.
Uyển Thư hết hồn nhìn anh, vừa bị bất ngờ vừa ngạc nhiên. Cô kêu lên :
− Ghê lắm , giám đốc ạ. Đừng chụp !
− Không sao đâu.
Và anh chủ động cầm con trăn, quàng qua cổ mình , mỉm cười ra hiệu cho anh thợ chụp hình.
Uyển Thư nhìn đăm đăm con trăn vừa dài vừa to. Tưởng tượng nó bất thần quấn lấy Yoshihiro , cô cũng đủ chết khiếp.
Khi trả con trăn , Yoshihiro bảo Uyển Thư :
− Cô chụp một kiểu nhé ?
− Hả !
− Chụp đi, trông hay lắm.
Uyển Thư sợ điếng hồn, lắc đầu nguầy nguậy :
− Tôi ... tôi không dám đâu. Tôi sợ lắm !
Thấy vẻ hoảng vía của cô , Yoshihiro càng trêu già :
− Lại đây cô Thư ! Con trăn này hiền lắm, nó không làm cô đau đâu. Đừng sợ !
Vừa nói, anh vừa bước tới , Uyển Thư lùi lại phía sau với vẻ khiếp đảm. Mọi người đứng xung quanh nhìn hai người , ai cũng cười thú vị.
Yoshihiro hối thúc :
− Nhanh lên Uyển Thư , mọi người đang nhìn cô đấy.
Biết không thể nào thoát khỏi Yoshihiro, Uyển Thư đành đứng lại. Để mặc anh quàng con trăn lên cổ mình , mặt cô xanh như tàu lá, tay chân lạnh ngắt vì khiếp đảm.
Biết cô sợ thật sự. Yoshihiro bấm nhanh máy và nhanh tay đỡ con trăn ra.
Uyển Thư bủn rủn cả người, đứng muốn không nổi. Cô nói nhanh :
− Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.
Cô chạy nhanh đến băng đá gần đó, buông mình phịch xuống , thở không muốn nổi.
Yoshihiro đi theo Uyển Thư , ngồi xuống bên cạnh nhìn Uyển Thư. Anh cảm thấy ân hận vì trò đùa quá tay của mình. Nhưng không nói ra, anh khui chai nước suối đưa Uyển Thư , không nói lời nào , nhưng ánh mắt và cử chỉ ân cần âu yếm hơn.
Uyển Thư lịch sự cầm lấy chai rượu nước nhưng không uống :
− Cám ơn giám đốc.
− Xin lỗi nhé, tôi không nghĩ là cô sợ đến mức như vậy.
Cảm thấy tủi thân , Uyển Thư oà lên khóc. " Cho dù là sếp đi chăng nữa, anh ta cũng không có quyền ép mình như vậy. " Ý nghĩ đó làm cô tức thêm và càng khóc dữ hơn.
Yoshihiro hết hồn nhìn cô. Không ngờ cô nhút nhát như vậy. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc. Điều đó làm anh bối rối , mất hết vẻ đường hoàng bình thường.
Uyển Thư lục giỏ lấy khăn, nhưng tìm hoài không ra. Thấy vậy, Yoshihiro lấy khăn của anh đưa lên định lau mặt cho cô. Nhưng thấy cái nhìn ngạc nhiên của cô , anh thả tay xuống, cố lấy giọng thản nhiên :
− Cô lau mặt đi. Không thôi, ai nhìn vào sẽ nghĩ tôi bức bách cô.
" Chứ còn không phải nữa sao ? " Uyển Thư tức mình muốn nói ra, nhưng lại im lặng. Và lần đầu tiên, cô phản kháng sếp bằng cách không nhận khăn của anh.
Yoshihiro ngồi im một lát, rồi lên tiếng :
− Cô muốn đi đâu nữa không ?
− Tùy anh.
− Tôi muốn để cô quyết định.
− Nếu vậy, tôi muốn về.
− Thôi được, cô có vẻ mất tinh thần quá. Nếu biết cô nhát, tôi đã không ép như vậy.
Và anh đứng lên, Uyển Thư cũng đứng dậy theo ra xe. Trên đường về, không ai nói với ai câu nào, trừ những lúc Yoshihiro hỏi Uyển Thư có cần ghé quán không.
Về đến thành phố, Yoshihiro bảo tài xế đưa Uyển Thư về nhà. Thấy cô quay qua nhìn như ngạc nhiên, anh khoát tay :
− Cô có vẻ xuống tinh thần quá, về nghỉ đi. Chiều , tôi sẽ cho xe đến đón cô.
− Dạ thôi, phiền lắm.
Yoshihiro trầm ngâm một lúc, giọng thật khó hiểu :
− Cô sợ phiền hay sợ người khác buồn ?
− Giám đốc nói gì ?
Nhưng Yoshihiro đã im lặng nhìn ra ngoài. Uyển Thư rất ấm ức nhưng không dám hỏi tiếp. Thế là cô cũng ngồi im.
Về đến nhà, Uyển Thư có cảm giác mình vừa thoát khỏi một tai nạn. Ấn tượng kinh hoàng về con trăn vẫn còn ám ảnh cô. Cô không hiểu tại sao mình sợ Yoshihiro đến mức chấp nhận trò đùa tai quái như vậy.
Cô không giận Yoshihiro , mà tức cho sự nhu nhược của mình hơn.
Mấy ngày sau, cả hai tránh nhắc lại buổi đi chơi đó, chỉ nói khi có việc cần trao đổi với nhau. Thái độ im lặng bất thường của Yoshihiro làm cô lại đâm lo, nhưng rồi sau đó lại thấy mình yên ổn.
Hoàng Thu Dung
Làm việc cho Yoshihiro riết rồi cũng biến thành chiếc đồng hồ.Nhưng hôm nay đồng hồ lại đi trễ, mà lại trễ những nửa tiếng. Đã bị giám đốc có ấn tượng xấu, bây giờ lại vi phạm nội quy công ty, cô thấy mình đúng là liều.
Uyển Thư đẩy cửa bước vào phòng , cô thở hổn hển vì chạy. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn cô. Hả hê có, ái ngại có và dĩ nhiên ai cũng chờ cách khiển trách thẳng thừng của giám đốc.
Yoshihiro đang phổ biến một số kế hoạch cho tháng tới. Anh ngừng lại chờ cho mọi người ổn định, và chỉ nhìn Uyển Thư một cách nghiêm nghị , rồi khoát tay :
− Cô về chỗ đi !
Uyển Thư thở nhẹ, đi đến ngồi gần Minh Quân. Anh quay qua hỏi nhỏ :
− Sao em vô trễ vậy ?
− Em ngủ quên.
− Em mệt hay là bệnh ? Có sao không ?
− Không có. Em bình thường mà. Nãy giờ họp lâu chưa anh ?
Minh Quân chưa kịp trả lời thì đã nín bặt, khi thấy cái nhìn của Yoshihiro.
Giám đốc chỉ lướt nhìn qua Minh Quân, rồi chiếu cặp mắt về phía Uyển Thư, nói thong thả :
− Cô Uyển Thư cần bao nhiêu thời gian để tập trung ?
Cả phòng họp đều hướng về phía Uyển Thư , khiến cô quê đỏ mặt. Cô cúi nhìn xuống quyển sổ trước mặt , nín thinh chi.u đựng cặp mắt của mọi người.
Yoshihiro lại tiếp tục cuộc họp. Xong phần kế hoạch, anh thông báo một tin mà ai cũn sững sờ :
− Tôi rất tiếc phải có ý định sa thải hai nhân viên của công ty. Tôi tạm không nêu tên ở đây và sẽ nói chuyện riêng với hai bạn sau cuộc họp.
Anh ngừng lại, lần lượt quan sát mọi người. Phải nói là cuộc họp trở nên căng thẳng đến ngộp thở , ai cũng hoang mang không biết số phận mình ra sao.
Uyển Thư còn khổ sở hơn cả mọi người , vì cô nghĩ mình là một trong hai nhân vật xấu số đó.
Cô không sợ mất việc, nhưng đau điếng nếu Yoshihiro cư xử với cô như vậy.
Hình như không muốn kéo dài không khí căng thẳng , Yoshihiro nói tiếp :
− Tôi rất tiếc khi phải chia tay với hai đồng sự của tôi. Nhưng tôi buộc phải làm thế, khi hai bạn vi phạm trầm trọng quy định của công ty.
Anh ngừng lại một lát, rồi nói tiếp :
− Và tôi còn biết cả một số trường hợp vi phạm khác , nhưng vì chưa đến mức trầm trọng, nên tôi sẵn sàng cho qua. Tôi mong những bạn đó biết ngừng lại.
Mọi người giữ vẻ mặt trang nghiêm. Tất cả đều lặng yên, nhưng ai cũng hiểu giám đốc chí điều gì.
Bởi vì có đến nửa số nhân viên " vượt rào " khi đưa khách đến những điểm ngoài hợp đồng của công ty.
Uyển Thư rất trong sạch trong chuyện đó. Cô không sợ nữa và trong thâm tâm, cô rất phục cách ứng xử của Yoshihiro. Anh thẳng tay sa thải hai người để cảnh cáo các nhân viên còn lại. Và mặt khác , cũng tế nhị không nêu thẳng từng người, nhưng như thế cũng để người ta biết sợ, biết dừng lại.
Có lẽ cách cư xử đó làm Yoshihiro được lòng nhân viên , đồng thời cũng khiến người ta sợ anh.
Uyển Thư đang nghĩ lan man, thì bỗn chú ý nhìn trân trân về phía giám đốc, khi anh chậm rãi chuyển nội dung :
− Tôi cũng xin thông báo với các bạn về quyết định chuyển công việc của cô Uyển Thư. Bắt đầu từ tháng sau, cô sẽ là trợ lý cho tôi.
Mọi người vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang. Chi có Minh Quân là vui hẳn lên, nhưng sau đó lại trở nên tư lự.
Anh mừng vì sự thành công của Uyển Thư, đồng thời lại sợ mất cô. Và anh vô tình nhìn về phía Yoshihiro bằng cái nhìn u ám.
Không hiểu nghĩ thế nào, mà Yoshihiro cũng nhìn Minh Quân một cái, rồi chuyển sang việc khác.
Khi tan buổi họp, Yoshihiro nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng. Mọi người lục đục đứng lên. Ai cũng đi về phía Uyển Thư :
− Chúc mừng nghe Thư !
− Chiều nay đi đâu mừng lên chức đây ?
Uyển Thư mỉm cười :
− Chuyện này, em cũng bất ngờ lắm. Mấy chị muốn đi đâu, em sẽ khao.
− Đi karaoke nhé, đi nguyên công ty luôn.
− Dạ.
Hồng Nga bước đến cạnh Uyển Thư, giọng không giấu được ác cảm :
− Không hiểu Thư làm cách nào mà tiến thân nhanh ghê ?
Uyển Thư chưa kịp trả lời, thì Minh Quân chen vào :
− Không nhanh đâu Nga. Cô không biết trước khi vô, Uyển Thư làm việc cật lực thế nào đâu.
Hồng Nga quay phắt lại :
− Thế anh biết à ?
Minh Quân gật đầu :
− Chúng tôi vào công ty khi bắt đầu thành lập, chỉ có cô là không hiểu hết giám đốc thôi.
Hồng Nga nhún vai :
− Nếu hai người cùng vào một lúc, tại sao anh lên chức trước Uyển Thư ? Nghe nói Uyển Thư cực hơn anh, sao bây giờ mới ...
Cô nhìn Quân một cách ý nghĩa. Anh hiểu cô muốn nói gì, nhưng trả lời tỉnh bơ :
− Làm sao mình biết được ý nghĩ của người khác chứ ?
Hồng Nga nói bóng bẩy :
− Coi chừng anh thua cuộc đấy, anh Quân.
Uyển Thư đoán lờ mờ cách nói của Hồng Nga. Cô bực mình quá, bèn bỏ đi ra ngoài trước hai người.
Buổi tối, cô đi karaoke với mọi người. Đi với bạn chứ không mời Yoshihiro, vì cô cảm thấy anh không phải là người cùng môi trường của mình.
Buổi đi chơi rất vui, đến hơn 10 giờ mới về. Lần đầu tiên, Uyển Thư thấy vui thật sự. Gạt bỏ cách cư xử bất thường của Yoshihiro chỉ nghĩ về công việc, cô thấy vui khi sự chịu đựng của mình rồi cũng được đền bù.
Hôm sau, khi vào công ty, Uyển Thư lên phòng gặp Yoshihiro để nhận công việc mới. Cô rất ngạc nhiên khi trong phòng được kê thêm cái bàn. Yoshihiro khoát tay ra hiệu :
− Bắt đầu từ nay, cô sẽ làm việc ở bàn này. Cô có thấy khó khăn gì không ?
− Dạ không.
− Chắc chứ ?
Uyển Thư ngập ngừng :
− Tôi nghĩ ... những việc trước đây được giao, chắc cũng không có việc gì khác.
− Không đâu, nhiều hơn đấy. Vì tôi sẽ chuyển hết công việc của tôi qua cho cô.
− Dạ, tôi sẽ cố gắng.
Yoshihiro mỉm cười :
− Cô soạn cho tôi bản hợp đồng với công ty Quốc Toàn. Từ giờ đến trưa, cô chỉ làm mỗi việc đó thôi. Khi nào xong, đưa tôi xem.
− Da.
Uyển Thư chưa làm hợp đồng lần nào. Nhưng cô nghĩ không đến nỗi phải viết cả buổi sáng , nên cô ngồi vào bàn một cách tự tin.
Không đầy một giờ sau , cô đứng dậy, đem bản viết hoàn chỉh qua bàn Yoshihiro :
− Dạ ,tôi viết xong rồi.
Yoshihiro kéo tờ giấy đến trước mặt. Anh khẽ nhíu mày một mình. Có quá nhiều câu chữ chưa chuẩn xác. Anh ngước lên nhìn Uyển Thư, rồi gạch xuống giấy :
− Chỗ này không cần phải xuống hàng, chỗ này phải chấm câu cho rõ ràng.
Uyển Thư căng mắ nhìn theo cây viết trên tay Yoshihiro. Anh đọc và gạch chỗ khác:
− Không nên dùng từ " tôi " mà thay bằng "chúng tôi ". Công ty hợp tác với họ, chứ không phải riêng bản thân tôi, hiểu không ?
− Dạ hiểu.
Yoshihiro cứ vừa nói vừa gạch. Uyển Thư đến rối mắt vì màu mực đỏ gạch xoá. Cô cố tập trung nhớ, còn Yoshihiro thì lắc đầu liên tục.
− Không cần phải viết hoa chỗ này.
− Dạ.
− Bỏ câu này đi , nó không cần thiết.
Cứ mỗi lời nói là đi kèm gạch xóa. Khi anh đưa lại cho Uyển Thư thì tờ hợp đồng đã gạch chi chít , khiến cô hoa cả mắt.
Uyển Thư đến bàn mình, bắt đầu soạn lại, sợ bị sếp nghĩ mình kém thông minh, cô cố gắng sửa từng chút để đừng bị bắt lỗi. Tưởng viết hợp đồng là dễ, ai ngờ khó hơn nhiều.
Một lát sau, cô đem qua cho Yoshihiro xem, anh đọc khá kỹ rồi gật đầu :
− Good !
" Hú hồn ! " Uyển Thư thở phào nhẹ nhõm. Dù sếp rất tiết kiệm lời khen. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ đền bù sự căng thẳng của cô.
Yoshihiro đưa tờ giấy cho Uyển Thư. Cô cầm lấy , nhưng anh không buông ra , mà nhìn cô hơi lâu :
− Hôm qua, cô đi chơi vui không ?
− Dạ ... cũng vui.
− Hình như cô quên mất sếp, khi có cuộc vui với bạn bè ?
− Dạ không. Chỉ tại tôi sợ giám đốc không thích đi.
− Phải không ? - Yoshihiro nheo mắt.
Nói xong, anh buông tờ giấy ra, và khoát tay :
− Cô về bàn đi !
Uyển Thư lững thững về chỗ của mình. Ngồi xuống đánh máy lại bản hợp đồng. Làm việc đó chỉ một chút là xong , thời giờ còn lại, cô đâm ra chẳng biết làm gì.
Cô ngồi chống cằm, liếc mắt qua xem Yoshihiro đang làm gì. Thấy sếp đang đọc mấy tài liệu có tranh minh hoạ, cô nghĩ ai đó gởi đến quảng cáo. Có lẽ công ty Quốc Toàn quảng cáo các điểm du lịch mới.
Cô định hỏi Yoshihiro xem mình phải làm gì nữa, nhưng không dám cắt ngang việc của sếp. Thế là cô mở giỏ lấy sách ra đọc.
Nhưng đọc sách cũng chẳng xong , Uyển Thư loay hoay trên ghế một cách bồn chồn. Thà là ở đâu cho khuất mắt sếp, chứ ngay trong tầm mắt thế này, nhất cử nhất động đều bị quan sát. Ngồi không thế này, khổ sở vô cùng.
Yoshihiro có vẻ chẳng để ý đến cô lắm. Anh cứ làm việc của mình , mặc Uyển Thư làm gì thì làm.
Hôm sau, Uyển Thư đến công ty với tâm trạng nặng nề, sợ phải ở không như hôm qua. Nhưng khi cô vào thì Yoshihiro có vẻ như đang đợi cô. Anh đứng dậy, nói ngắn gọn :
− Cô xuống bảo xe chuẩn bị đi miền Tây ngay nhé.
Uyển Thư dạ một tiếng , rồi đi trở xuống gọi tài xế. Yoshihiro vẫn chưa xuống ngay , khiến Uyển Thư không dám ngồi vào xe trước. Cô đứng loay hoay đợi dưới sân.
Không biết sếp làm gì mà có đến 15 phút sau mới xuống. Anh mở cửa xe nhìn Uyển Thư giải thích :
− Tôi bận điện thoại.
Uyển Thư chỉ dạ một tiếng. Chuyện sếp giải thích vì sự chậm trễ của mình , khiến cô thấy ngại. Sếp có quyền trễ bao nhiêu cũng được mà.
Không hiểu Yoshihiro nghĩ gì, mà lần này lại đi xuống trại rắn. Khi nghe anh bảo tài xế, Uyển Thư quay lại buột miệng :
− Ở đó mới mở thêm điểm du lịch à ?
− Theo tôi biết thì không. Sao vậy ?
− Dạ tôi tưởng ... Vì giám đốc xuống đấy.
Yoshihiro cười chậm rãi :
− Cái gì khiến cô nghĩ phải có việc mới tới đó được , tôi không thể giải trí một chút sao ?
− Dạ, xin lỗi vì đã hỏi tò mò.
− Không có gì.
Khi xe rẽ vào cổng , Uyển Thư nhanh nhẹn xuống mua vé , nhưng Yoshihiro đã cản lại :
− Để tôi !
Uyển Thư nhìn sững anh, rồi liếm môi :
− Dạ, đây là chuyện của tôi. Tôi không dám ...
− Cứ ngồi đó !
Yoshihiro mở cửa , đến phòng vé. Lát sau , anh trở lại xe. Liếc nhìn vẻ mặt ái ngại của Uyển Thư , anh mỉm cười :
− Để cho một cô gái phục vụ mình, tôi không thích chút nào.
Uyển Thư cười gượng :
− Bổn phận của tôi mà , không làm thế thì tôi theo giám đốc làm gì ?
− Tôi cần một người bạn chứ không cần người hướng dẫn, vì tự tôi cũng biết cách đi mà.
− Tôi nghĩ giám đốc có nhiều bạn ở đây lắm đó chứ ? Uyển Thư bạo dạn.
− Có, nhưng để đi chơi thế này thì không. Bạn bè tôi chỉ hợp với nhà hàng hoặc vũ trường.
Nói đến đó, tự nhiên anh im lặng. Uyển Thư khẽ liếc nhìn anh. Cô rất muốn biết Yoshihiro có thường đến vũ trường không , nhưng không dám hỏi đời tư của sếp.
Chắc là có, chứ người nước ngoài sống ở đây, còn có gì vui hơn thu hút họ, ngoài cách giải trí ồn ào đó.
Khi xuống xe, hai người đi vòng vòng xem các loại rắn. Uyển Thư thấy mấy chỗ này không có gì đáng xem, nhưng Yoshihiro có vẻ thích lắm. Anh đi từng ngăn, cúi xuống xem tỉ mỉ mấy con rắn bò lổn ngổn ... Thật là một thú vui khó hiểu.
Khi rời phòng chứa rắn, Uyển Thư định hướng dẫn Yoshihiro về phía chuồng gấu.Nhưng anh đã khoát tay ra hiệu đi về chỗ chuồng trăn.
Một nhóm khách nước ngoài đang đứng quanh xem một người chụp hình với trăn. Uyển Thư và Yoshihiro cũng đứng lại xem. Uyển Thư thấy sợ phát ớn. Nhưng Yoshihiro có vẻ thích lắm.
Đợi họ chụp hình xong, anh bước tới :
− Tôi muốn chụp một kiểu.
Uyển Thư hết hồn nhìn anh, vừa bị bất ngờ vừa ngạc nhiên. Cô kêu lên :
− Ghê lắm , giám đốc ạ. Đừng chụp !
− Không sao đâu.
Và anh chủ động cầm con trăn, quàng qua cổ mình , mỉm cười ra hiệu cho anh thợ chụp hình.
Uyển Thư nhìn đăm đăm con trăn vừa dài vừa to. Tưởng tượng nó bất thần quấn lấy Yoshihiro , cô cũng đủ chết khiếp.
Khi trả con trăn , Yoshihiro bảo Uyển Thư :
− Cô chụp một kiểu nhé ?
− Hả !
− Chụp đi, trông hay lắm.
Uyển Thư sợ điếng hồn, lắc đầu nguầy nguậy :
− Tôi ... tôi không dám đâu. Tôi sợ lắm !
Thấy vẻ hoảng vía của cô , Yoshihiro càng trêu già :
− Lại đây cô Thư ! Con trăn này hiền lắm, nó không làm cô đau đâu. Đừng sợ !
Vừa nói, anh vừa bước tới , Uyển Thư lùi lại phía sau với vẻ khiếp đảm. Mọi người đứng xung quanh nhìn hai người , ai cũng cười thú vị.
Yoshihiro hối thúc :
− Nhanh lên Uyển Thư , mọi người đang nhìn cô đấy.
Biết không thể nào thoát khỏi Yoshihiro, Uyển Thư đành đứng lại. Để mặc anh quàng con trăn lên cổ mình , mặt cô xanh như tàu lá, tay chân lạnh ngắt vì khiếp đảm.
Biết cô sợ thật sự. Yoshihiro bấm nhanh máy và nhanh tay đỡ con trăn ra.
Uyển Thư bủn rủn cả người, đứng muốn không nổi. Cô nói nhanh :
− Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.
Cô chạy nhanh đến băng đá gần đó, buông mình phịch xuống , thở không muốn nổi.
Yoshihiro đi theo Uyển Thư , ngồi xuống bên cạnh nhìn Uyển Thư. Anh cảm thấy ân hận vì trò đùa quá tay của mình. Nhưng không nói ra, anh khui chai nước suối đưa Uyển Thư , không nói lời nào , nhưng ánh mắt và cử chỉ ân cần âu yếm hơn.
Uyển Thư lịch sự cầm lấy chai rượu nước nhưng không uống :
− Cám ơn giám đốc.
− Xin lỗi nhé, tôi không nghĩ là cô sợ đến mức như vậy.
Cảm thấy tủi thân , Uyển Thư oà lên khóc. " Cho dù là sếp đi chăng nữa, anh ta cũng không có quyền ép mình như vậy. " Ý nghĩ đó làm cô tức thêm và càng khóc dữ hơn.
Yoshihiro hết hồn nhìn cô. Không ngờ cô nhút nhát như vậy. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc. Điều đó làm anh bối rối , mất hết vẻ đường hoàng bình thường.
Uyển Thư lục giỏ lấy khăn, nhưng tìm hoài không ra. Thấy vậy, Yoshihiro lấy khăn của anh đưa lên định lau mặt cho cô. Nhưng thấy cái nhìn ngạc nhiên của cô , anh thả tay xuống, cố lấy giọng thản nhiên :
− Cô lau mặt đi. Không thôi, ai nhìn vào sẽ nghĩ tôi bức bách cô.
" Chứ còn không phải nữa sao ? " Uyển Thư tức mình muốn nói ra, nhưng lại im lặng. Và lần đầu tiên, cô phản kháng sếp bằng cách không nhận khăn của anh.
Yoshihiro ngồi im một lát, rồi lên tiếng :
− Cô muốn đi đâu nữa không ?
− Tùy anh.
− Tôi muốn để cô quyết định.
− Nếu vậy, tôi muốn về.
− Thôi được, cô có vẻ mất tinh thần quá. Nếu biết cô nhát, tôi đã không ép như vậy.
Và anh đứng lên, Uyển Thư cũng đứng dậy theo ra xe. Trên đường về, không ai nói với ai câu nào, trừ những lúc Yoshihiro hỏi Uyển Thư có cần ghé quán không.
Về đến thành phố, Yoshihiro bảo tài xế đưa Uyển Thư về nhà. Thấy cô quay qua nhìn như ngạc nhiên, anh khoát tay :
− Cô có vẻ xuống tinh thần quá, về nghỉ đi. Chiều , tôi sẽ cho xe đến đón cô.
− Dạ thôi, phiền lắm.
Yoshihiro trầm ngâm một lúc, giọng thật khó hiểu :
− Cô sợ phiền hay sợ người khác buồn ?
− Giám đốc nói gì ?
Nhưng Yoshihiro đã im lặng nhìn ra ngoài. Uyển Thư rất ấm ức nhưng không dám hỏi tiếp. Thế là cô cũng ngồi im.
Về đến nhà, Uyển Thư có cảm giác mình vừa thoát khỏi một tai nạn. Ấn tượng kinh hoàng về con trăn vẫn còn ám ảnh cô. Cô không hiểu tại sao mình sợ Yoshihiro đến mức chấp nhận trò đùa tai quái như vậy.
Cô không giận Yoshihiro , mà tức cho sự nhu nhược của mình hơn.
Mấy ngày sau, cả hai tránh nhắc lại buổi đi chơi đó, chỉ nói khi có việc cần trao đổi với nhau. Thái độ im lặng bất thường của Yoshihiro làm cô lại đâm lo, nhưng rồi sau đó lại thấy mình yên ổn.
Hoàng Thu Dung