Uyển Thư rời sân bay, một mình trở về công ty. Sáng nay cô đã đưa Yoshihiro ra sân bay về Nhật. Anh bảo sẽ vắng mặt trong nửa tháng và nếu có việc cần, cô gọi điện liên lạc với anh.

Ngồi một mình trong xe, Uyển Thư nhìn ra đường. Cảm giác trống trải mơ hồ, cộng với cái buồn không duyên cớ, làm mặt cô trở nên đăm chiêu.

Lần đầu tiên, cô và Yoshihiro xa nhau lâu như vậy. Mỗi ngày vào làm việc cô đều gặp anh. Lẽ ra, không có sếp ở công ty, cô phải xem đó là thời gian nhẹ nhàng như những người khác. Vậy mà ngược lại, chỉ thấy buồn buồn.

Rồi nghĩ đến những ngày anh ở bên đó với Fujikawa , cô lại nhoi nhói trong lòng.

Uyển Thư lắc đầu, không muốn bị ám ảnh chuyện đó nữa.

Về đến công ty, cô định đi lên phòng làm việc. Nhưng Minh Quân đã gọi khi cô đi ngang qua phòng anh :

− Vào đây, Thư !

Uyển Thư bước vào, ngồi xuống ghế :

− Có chuyện gì vậy anh Quân ?

− Em mới đưa anh ta ra sân bay hả ?

− Dạ.

− Anh ta có nói về bển bao lâu không ?

Uyển Thư trả lời không biết. Cô cảm thấy khôngthích cách Minh Quân nói về sếp , có một vẻ gì đó khiêu khích đố kỵ.

Anh còn đố kỵ cái gì, khi Yoshihiro đã ưu ái anh như vậy. Trong khi cô phấn đấu cất lực, thì anh chẳng phải chật vật gì cả.

Có lẽ cô khó gần Minh Quân bởi tính nhỏ nhen, tính toán của anh.

Minh Quân không hiểu ý nghĩ của Uyển Thư. Anh nói như rủ rê :

− Ngày mai, mình đi chơi không Thư. Đi theo tour của Bích Ngọc.

Uyển Thư ngạc nhiên :

− Mai đâu phải là ngày nghỉ , anh Quân.

Minh Quân cười xòa :

− Cần gì phải là ngày nghỉ, anh ta đâu có ở đây để kiểm soát em.

− Em không làm như vậy được.

− Lâu quá rồi không đi xa , ngồi mãi một nơi cũng chán. Anh muốn Thư cùng đi cho vui.

− Làm vậy em thấy áy náy lắm. Với lại, trước đây đi nhiều quá , bây giờ em chán rồi.

Minh Quân có vẻ suy nghĩ đăm chiêu, rồi nói với giọng không vui :

− Em tốt với anh ta quá nhỉ ?

− Em làm việc cho người ta thì phải nghiêm túc. Ngoài ra, không có mối quan hệ nào để gọi là tốt cả ?

− Thế em có nghĩ rằng anh ta hoàn toàn vô tư khi điều em lên làm trợ lý không ? Ban đầu, anh mừng cho em , nhưng sau đó cũng thấy lo cho em.

− Anh lo chuyện gì, anh Quân ?

− Yoshihiro không phải là loại người nghiêm túc, anh ta sắp cưới vợ. Hãy cẩn thận khi gần gũi anh ta , Uyển Thư.

Uyển Thư cắn môi. Không hiểu sao cô thấy bất mãn khi Minh Quân thọc sâu vào chuyện riêng tư của cô. Cô cau mặt hỏi :

− Anh làm em cảm thấy mình không trong sáng.

− Không phải anh nói em. Nhưng tại sao Yoshihiro lại để em làm việc gần anh ta , trong khi anh đủ sức làm việc mà em làm ?

Uyển Thư nhìn Minh Quân một cách im lìm.

Minh Quân không hiểu cô nghĩ gì, nhưng anh vẫn nói tiếp :

− Anh không phần bì với em đâu Thư, nhưng anh lo cho em lắm. Mấy thằng nước ngoài đến đây làm ăn, có thể tin người ta thật lòng với mình không ?

− Trong mối quan hệ kinh tế, chỉ có công việc là làm người ta trói buộc lẫn nhau , anh Quân ạ.

− Nhưng đồng thời, người ta cũng không phải là người máy. Ai dám khẳng định là người ta không đứng đắn , và em biết cách bảo vệ mình.

− Em còn khờ lắm, so với một người từng trải như anh ta. Chính vì vậy mà anh lo cho em.

Uyển Thư thấy một chút cảm động, cô cười gượng :

− Em biết tự bảo về mình mà anh.

Và không đợi cho Minh Quân nói thêm, cô đứng dậy tìm cách ra ngoài.

Cô lên phòng làm việc của mình, ngồi vào bàn suy nghĩ vẩn vơ. Bất giác, cô quay lại nhìn bàn của Yoshihiro, rồi tự hỏi : " Anh ta là người thế nào, có háo sắc như Minh Quân nói không ? ". Thật lòng là cô không tin như vậy.

Một tuần trôi qua một cách chậm chạp. Trưa chủ nhật , Uyển Thư đi dạo trong siêu thị có điện thoại của Yoshihiro. Anh nói một cách bất ngờ :

− Cô có thể ra đón tôi, được không Uyển Thư ? Tôi đang ở sân bay.

Uyển Thư thốt lên ngạc nhiên :

− Sao giám đốc bảo sẽ ở bên đó lâu ?

− Cô muốn tôi vắng mặt ở công ty lắm, phải không ?

− Ơ ... Không. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi.

− Cô ra ngay đi !

− Dạ, tôi đang ở siêu thị. Tôi có cần về công ty gọi tài xế lấy xe, hay đi thẳng ra đó luôn ?

− Không cần rườm rà thế, cô cứ đi một mình ra đây. Một mình cô là đủ rồi.

− Vâng.

Uyển Thư tắt máy vội vàng rời siêu thị. Cô chạy thẳng ra sân bay. Yoshihiro đứng ở nơi rất dễ tìm. Anh vẫy tay khi thấy Uyển Thư còn ngó dáo dác tìm kiếm và đi về phía cô.

− Khỏe chứ , Uyển Thư ?

− Dạ, bình thường.

Yoshiiro chủ động cầm ghi- đông xe :

− Để tôi chở cô.

− Giám đốc không quen đi xe này, để tôi ...

− Đừng có coi tôi yếu đuối chứ, không sợ tôi tự ái sao ?

− Dạ.

Uyển Thư nhường xe cho anh. Yoshihiro chạy xe khá ẩu , anh phóng nhanh, luồn lách không thua gì người chạy xe ôm. Uyển Thư thắc mắc trong bụng, không hiểu sao Yoshihiro chưa từng chạy xe Honda lại cứng tay như vậy.

Yoshihiro lên tiếng :

− Công ty có gì lạ không , Uyển Thư ?

− Dạ không.

− Không xảy ra chuyện gì chứ ? Ví dụ , cô cãi cọ với ai chẳng hạn ?

Uyển Thư phì cười, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc :

− Dạ không.

− Thật không ?

Uyển Thư buột miệng, tôi biết cãi với ai bây giờ.

Yoshihiro cười phá lên :

− Cuối cùng tôi cũng chọc cho cô nói được. Phải thế chứ.

Uyển Thư cười một mình. Cô biết Yoshihiro thích đùa và nói chuyện thoải mái với cô. Nhưng cô thì còn giữ kẽ , đúng hơn là không coi anh là đối tượng để đùa.

Yoshihiro về công ty. Thấy Uyển Thư về ngay, anh giữ lại :

− Vào một chút đi, Uyển Thư.

− Dạ, xin lỗi. Tôi bận phải đi ngay , tôi có hẹn với bạn.

Hình như Yoshihiro đoán cô muốn từ chối nên cũng không ép.

Hôm sau, Uyển Thư đi làm thì đã thấy Yoshihiro ở phòng làm việc. Cô nghĩ sáng nay anh nghỉ trưa và không làm việc buổi sáng , cho nên khi anh xuống phòng, cô hơi ngạc nhiên.

Cô ngồi xuống bàn và thấy gói quà nhỏ rất đẹp. Cô chưa kịp đoán thì Yoshihiro đã lên tiếng :

− Qùa của Fujikawa gởi cho cô đấy.

− Cám ơn giám đốc.

− Cô mang cái này xuống gởi mọi người giùm tôi , nói là tôi tặng.

Uyển Thư bước qua bàn Yoshihiro, cầm lấy một hộp đựng dầu gội đầu, đi xuống tầng dưới, đưa mỗi người một chai. Cô thắc mắc cái này là Yoshihiro nghĩ ra, hay Fujikawa cố vấn cho anh. Yoshihiro mà nghĩ ra món quà này thì cũng ngộ.

Có sếp về, mọi người thay đổi hẳn đi. Ai cũng làm việc nghiêm chỉnh , người nào ở vị trí người nấy. Chẳng bù với mấy ngày trước , không tụ tập nói chuyện cũng chơi game. Chỉ có mình cô là vẫn bình thường. Cô không phê phán mấy người kia , nhưng nhìn cách của họ cũng thấy tức cười.

Mấy ngày sau, công việc vẫn bình thường. Nhưng không hiểu sao , Uyển Thư hay bị mất tài liệu một cách kỳ lạ.

Như mới tuần trước, cô soạn sằn hợp đồng để sáng Yoshihiro làm việc với khách , nhưng khi tìm lại thì nó biến mất như không tồn tại. May là lần đó cô đã vào sớm và gấp rút soạn lại.

Sáng nay cũng thế. Tám giờ cô phải gởi bản fax qua công ty Nghiêm Gia, nhưng tìm vẫn không thấy nó đâu.

Uyển Thư lục tung mớ hồ sơ trên bàn, vẫn không thấy bản fax mà cô soạn hôm qua. Đây là lần thứ hai cô bị mất tài liệu như thế. Cô nhớ rất rõ là chiều qua, mình đã kẹp nó vào bìa sơ mi màu xanh lá. Vậy mà bây giờ nó biến mất , cùng nội dung trong máy, như cô chưa hề soạn lần nào.

Cô đang rối trí thì có tiếng chuông điện thoại reo. Cô chụp ống nghe , giọng căng thẳng :

− Alô. Uyển Thư nghe đây.

− Chào Thư , mình là thư ký công ty Nghiêm Gia. Hôm qua , Thư có báo fax trả lời, sao sáng nay mình không tìm ra ?

Uyển Thư bối rối liếc nhìn về bàn Yoshihiro. Sợ anh nghi ngờ, cô nói nhỏ :

− Chiều qua bị cúp điện đột ngột, bây giờ Thư soạn lại, khoảng chín giờ , Thư fax qua nha.

− Nhanh dùm Minh nhé, sếp hối quá trời.

− Mình biết. Mình sẽ fax qua sớm hơn cho bạn.

− Cám ơn nhé, chào nghe.

− Chào.

Uyển Thư gác máy , và liếc nhìn về phía Yoshihiro. Tất cả cử chỉ giấu giếm của cô nãy giờ không qua khỏi mắt anh. Anh ngả người ra ghế , lên tiếng :

− Có chuyện gì vậy, Uyển Thư ?

Uyển Thư hơi giật mình quay lại, rồi liếm môi :

− Dạ , không có gì hết.

− Có gặp trở ngại gì không ?

− Dạ không có. Nhưng sao anh hỏi vậy ?

Yoshihiro nhìn cô một cách ân cần :

− Có chuyện gì cứ nói , đừng giấu. Tôi có thể giúp cô tháo gỡ rắc rối , đừng để một mình đối phó, mất thời gian lắm.

Uyển Thư có cảm giác Yoshihiro đã biết chuyện, nhưng không hiểu sao cô không dám nói ra và cố làm ra vẻ bình thường.

− Dạ, không có gì quan trọng hết.

Yoshihiro nghiêm nghị :

− Chuyện bản fax mà cô cho là không quan trọng sao ?

Uyển Thư giật mình. Cô liếm môi bối rối :

− Bản fax ... tôi không hiểu sao ... tự nhiên nó mất rồi.

− Hãy nhớ kỹ xem cô có soạn không ?

− Có, có chứ. Tôi nhớ rất rõ hôm qua tôi đã kẹp vào bìa này. Thế mà sáng nay ...

− Có thể nó chỉ mới mất lúc sáng thôi. Chuyện này đã xảy ra hai lần rồi , phải không ?

Uyển Thư tròn xoe mắt :

− Sao anh biết ?

− Nhưng đúng không ?

Biết không còn giấu được nữa, cô đành nói thật :

− Đây là lần thứ hai tôi bị mất như vậy. Tôi tin chắc là mình đã soạn rồi. Nhưng chuyện xảy ra, tôi không sao giải thích được.

Giọng Yoshihiro hăm doa. :

− Căn phòng này có ma đấy, Uyển Thư.

Uyển Thư giương mắt nhìn anh, không hiểu anh nói thật hay đùa. Yoshihiro mà cũng tin có chuyện có ma sao ?

Yoshihiro chợt mỉm cười :

− Đừng rối lên như vậy ! Cô có xích mích với ai trong công ty này không ? Và một người nào đó đã hại cô chẳng hạn ?

Uyển Thư nhíu mày suy nghĩ, rồi dè dặt :

− Tôi nghĩ là không.

Và cô vội nói thêm :

− Nhưng nếu có, thì đó là ý nghĩ trong lòng người khác, tôi không biết được.

− Đó chính là điều tôi muốn nói.

Anh mở ngăn tủ lấy ra tờ giấy, giơ lên :

− Đây có phải là bản fax đã làm cô khổ sở không ?

Uyển Thư ngạc nhiên tột độ. Cô đưa tay cầm tờ giấy đọc kỹ rồi kêu lên :

− Vậy anh lấy sao ?

− Tôi không có thời giờ để đùa vớ vẩn như vậy.

Nói xong ,anh nghiêng người lấy chiếc chìa khóa có móc treo con búp bê lủng lẳng đưa cho cô.

− Từ này về sau, hồ sơ nên cất tiếng cẩn thận.

− Vâng.

Uyển Thư cầm chiếc chìa khóa , trở về bàn làm việc. Cô không tin có ai hại mình mà nghĩ Yoshihiro muốn nhắc cô làm việc cẩn thận. Cũng có thể anh muốn tạo dịp để tặng quà cho cô. Sau này, anh hay tặng cho cô những món quà nho nhỏ. Lần này chắc cũng vậy.

Khi Uyển Thư xuống nhà uống nước, cô gặp Hồng Nga đang đứng bên bình nước lọc. Thấy cô, Hồng Nga chợt bối rối hẳn đi, và cầm ly đi về chỗ của mình.

Hồng Nga ngồi vào bàn của mình. Cô mở tủ một cách máy móc , nhưng rồi cứ ngồi yên như vậy trong trạng thái bối rối cực độ.

Sáng nay, cô đến rất sớm, và lẻn lên phòng giám đốc một cách kín đáo. Lần trước cô đã xé tờ hợp đồng mà Uyển Thư soạn, hủy luôn bản lưu trong máy. Và Uyển Thư đã bị giám đốc quát cho một trận, khi bắt khách phải chờ.

Hôm nay, cô muốn tái diễn màn gay go lần trước. Nhưng xui cho cô, khi cô đang cầm bản fax đi ra thì Yoshihiro vào phòng. Và anh yêu cầu cô ở lại gặp riêng sau giờ làm việc.

Suốt buổi sáng , cô như người mất hồn dù Yoshihiro không quát tháo, nhưng cũng đủ để sợ tái người.

Buổi chiều, khi mọi người đã về, Hồng Nga vào toa-lét , cố nén để lấy lại bình tĩnh. Sau khi biết chắc Uyển Thư đã về, cô nhẹ nhàng đi lên tầng trên, gõ cửa phòng giám đốc.

− Mời vào !

Tiếng Yoshihiro vọng ra khiến cô thấy tim đập dữ dội. Hồng Nga bặm môi, đẩy cửa bước vào phòng.

Yoshihiro ngồi sau bàn, anh chỉ chiếc ghế trước bàn :

− Cô ngồi đi.

− Dạ.

Hồng Nga rón rén ngồi xuống ghế. Thái độ đó làm Yoshihiro ngó đi chỗ khác , rồi đứng dậy đến bên cửa sổ suy nghĩ.

Anh cảm thấy thật khó xử khi phải nói chuyện với một nữ nhân viên về lỗi của cô ta.

Cuối cùng , anh gạt phắt tâm trạng ngần ngừ, và quyết định vào thẳng vấn đề.

Anh trở lại bàn, giọng từ tốn :

− Tôi muốn nghe mọi chuyện từ phía cô. Tại sao cô làm như vậy , Hồng Nga ?

Hồng Nga bối rối xoắn chặt hai bàn tay vào nhau , dáng điệu thật khổ sở và cứ im lặng không mở miệng được.

Yoshihiro im lặng chờ cô. Khá lâu, anh không kiên nhẫn được :

− Tôi đang chờ nghe cô đấy.

Hồng Nga chợt oà khóc lên :

− Tôi căm ghét Uyển Thư. Cô ta được tình cảm của anh Quân và cả giám đốc nữa. Nếu không có cô ta, thì sự phấn đấu của tôi không vô vọng như bây giờ.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2954)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]