Cô ngừng lại để lấy hơi, rồi nói nghẹn ngào :
− Và vị trí bên ông là của tôi rồi.
Yoshihiro nhíu mày im lặng. Bây giờ anh đã hiểu và thấy không cần thiết để nói nữa.
Nhưng Hồng Nga lại có tâm lý khát khao thổ lộ, giọng cô hấp tấp :
− Giám đốc có biết là tôi đã cố gắng thế nào không ? Trước đây còn làm hướng dẫn,tôi biết mấy người khác vượt rào ra sao , nhưng tôi thì luôn giữ đúng quy định của công ty. Anh có biết điều đó không ?
− ...
− Tôi đã cố gắng hết sức vươn lên , nhưng tất cả đều vô nghĩa. Cái bóng của Uyển Thư đã che lấp tôi trong mắt anh rồi.
− Không nên nói như vậy Hồng Nga , mỗi người có một vị trí riêng. Không phải tôi không thấy năng lực của cô. Tôi nghĩ , với mức lương hiện giờ cũng đủ để đền bù cho cô.
− Không. Không phải tôi cần cái đó , như vậy chưa đủ.
Yoshihiro thoáng cau mày, rồi nghiêm giọng :
− Cô vào đây sau Uyển Thư những hai năm , cô có biết gì về sự phấn đấu của cô ấy không ?
− Tôi biết. Anh Quân có nói với tôi.
Yoshihiro khoát tay :
− Cô không hiểu nổi áp lực mà Uyển Thư phải chịu đâu. Lúc đó, tôi không phải là người mềm mỏng như bây giờ.
Hồng Nga ngước lên :
− Tôi hiểu giám đốc muốn nói gì. Nhưng sự bênh vực đó không phải của một giám đốc với một nhân viên, nó làm tôi đau lòng.
Yoshihiro nhíu mày :
− Cô nói gì ?
− Tôi muốn nói là ... tôi yêu anh. Và tôi đã làm tất cả để anh thấy điều đó , nhưng Uyển Thư đã chắn mất rồi.
Yoshihiro ngồi yên. Quả thật bất ngờ trước sự thổ lộ của cô , và anh không muốn câu chuyện kéo dài nữa. Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ một vấn đề mà trong đó mình là nhân vật chính.
Sự yên lặng phủ xuống hai người. Khi đã nói xong , Hồng Nga mới bắt đầu thấy sợ. Cô ngồi im như chờ một phán quyết ảnh hưởng đến công việc của mình.
Yoshihiro trấn tĩnh rất nhanh. Anh lấy giọng nghiêm nghị :
− Cô hãy tiếp tục công việc của mình , và đừng làm điều gì tương tự điều mà tôi đã thấy nữa.
Anh đứng nhanh dậy và đi như trốn chạy ra khỏi phòng.
Yoshihiro đi lên tầng trên. Anh đẩy cửa phòng riêng của mình , việc đầu tiên là bước đến mở nhạc , rồi ngồi xuống ghế lặng lẽ suy nghĩ một mình.
Câu chuyện với Hồng Nga lúc nãy như thức tỉnh anh. Có lẽ cả công ty đều thấy sự ưu ái của anh với Uyển Thư. Còn anh thì đã làm theo tình cảm một cách thiếu cảnh giác với chính mình.
Yoshihiro đứng dậy , bước đến bàn, gọi điện thoại cho Fujikawa. Anh kiên nhẫn chờ hồi chuông khá lâu. Đến hai lần mới có người cầm máy. Giọng Fujikawa liến thoắng :
− Alô.
− Anh đây, Fujikawa.
− Anh Yoshi hả ?
− Em đang làm gì vậy ?
− Em vừa đi chơi về. Hôm nay sinh nhật ở nhà nhỏ bạn, vui lắm !
Giọng Yoshihiro đăm chiêu :
− Đi chơi vui lắm à ?
− Vâng vừa hết giờ làm việc , đang ngồi một mình trong phòng.
− Anh buồn lắm , phải không ?
− Buồn vì nhớ em.
− Tội nghiệp anh quá ! Đừng ở nhà nữa, rủ bạn đi chơi đi anh.
Yoshihiro cười một mình :
− Anh không có hứng. Fuji này ! Anh muốn đề nghị với em một chuyện quan trọng.
− Gì vậy anh ?
− Mình làm đám cưới đi em. Sau đó, em sẽ theo anh qua đây.
Bên kia đầu dây im lặng khá lâu. Yoshihiro chống tay dưới bàn, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng , giọng Fujikawa vang lên một cách rời rạc :
− Tại sao anh không về , mà em phải qua đó ? Em không thích sống ở nước ngoài đâu. Ở đây, em có bạn bè, làm sao bỏ được ?
− Ngay cả vì anh, em cũng không bỏ được sao ?
− Không thể.
Yoshihiro cười tư lự một mình :
− Không thể à ? Anh buồn quá, em có thể đặt mọi thứ đó nặng hơn anh sao ?
− Không , không. Tất nhiên là em yêu anh hơn tất cả.
− Vậy mà em không bỏ tất cả theo anh. Mà thật ra đâu có phải em vĩnh viễn không trở về Nhật đâu. Đâu phải bỏ đi vĩnh viễn.
Lại im lặng , rồi giọng Fujikawa có vẻ nghiêm trọng :
− Anh Yoshihiro ! Thật ra ... lần trước khi anh đi rồi, em cũng có nghĩ đến chuyện này.
− Chuyện đám cưới ?
− Đúng vậy. Anh trở về đi anh Yoshi , trở về sống ở đây. Ở đây vẫn có công việc cho anh mà.
− Nhưng ở bên đó , anh không có gì vững vàng. Còn ở đây, anh đã xây dựng hẳn công ty riêng , không thể bỏ tất cả , Fujikawa à.
− Nói thế là anh coi trọng công việc hơn em chứ gì ?
− Không phải vậy.
− Anh làm em thất vọng quá , chỉ biết đòi hỏi em thôi.
− Nếu anh trở về Nhật, thì cuộc sống sẽ không bằng ở đây. Anh không bảo đảm được là em sẽ sống sung sướng. Còn ở đây thì anh có tất cả.
− Nhưng em không thích những gì mình có ở bển đâu.
Ngừng lại một lát, cô nói thêm :
− Lúc anh qua bên đó,em chỉ nghĩ là tạm thời, rồi anh sẽ về.
− Nhưng bây giờ anh đã vững vàng ở đây rồi. Bỏ tất cả để làm lại từ đầu thì thật phiêu lưu. Sao em không nhìn điều đó , Fuji ?
− Chẳng lẽ không có cách giải quyết nào sao , anh Yoshi ?
− Anh đã nghĩ rất nhiều, và anh mong em cũng nghĩ như anh.
Giọng Fujikawa buồn buồn :
− Mỗi lần thấy bạn bè đi chơi với người yêu, em buồn lắm. Em muốn có anh bên cạnh.
− Vậy thì hãy qua đây với anh.
− Qua bên đó sống, có nghĩa là em mất hết. Mất công việc , mất bạn bè, vợ giám đốc, chỉ là chiếc bóng của anh thôi. Em không muốn như vậy.
− Nhưng em có anh.
− Vẫn chưa đủ theo yêu cầu của em.
Yoshihiro hiểu không nên kéo dài cây chuyện nữa , nó chỉ là một sự gợi ý mà thôi. Để khiến Fujikawa thay đổi không phải là dễ. Và anh nói qua chuyện khác :
− Mấy hôm nay, em có qua nhà anh không ?
− Có chứ.
− Mẹ anh thế nào ?
− Vẫn khỏe. Hôm qua em có nói chuyện với bác. Nói xong , em thấy trong lòng thật nặng nề.
Yoshihiro nhíu mày :
− Em nói gì ?
− Nói về chuyện của mình. Em rất thất vọng khi mẹ anh khuyên em qua Việt Nam ,còn bảo phụ nữ là phải phục tùng đàn ông.
Không nghe Yoshihiro lên tiếng, cô nói thêm :
− Em thích tư tưởng tự do. Em không thích quan điểm lỗi thời của mẹ anh.
− Đó không phải là quan điểm lỗi thời. Mẹ chỉ muốn điều tốt đẹp cho mình. Anh hiểu mẹ anh lắm.
− Sao mẹ anh không có ý nghĩ gọi anh về hả, Yoshi ?
− Mẹ coi trọng sự nghiệp của người đàn ông , em biết điều đó mà.
Fujikawa buông một tràng tiếng phản đối, rồi nói với giọng buồn bực :
− Trước kia, em thấy cuộc sống thật dễ chịu. Nhưng bây giờ vì anh, em phải đối diện với buồn chán. Em chán cảnh sống trắc trở lắm.
− Bởi vì từ trước giờ , cuộc sống của em thoải mái. Em không biết có những người không được như vậy.
− Anh muốn so sánh em với ai phải không ,anh Yoshi ?
− Anh không so sánh, chỉ muốn em hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng như mình muốn, Fuji ạ.
Fujikawa im lặng một lát, rồi giọng cô không được vui :
− Có thể em không tốt như người nào đó mà anh thấy. Nhưng tính em là thế, em không muốn mất cái gì cả. Và em không chịu được sự mất mát.
− Đôi lúc mình phải chấp nhận hoàn cảnh chứ em.
− Hoàn cảnh của mình đâu khó giải quyết, chỉ cần anh bỏ tất cả trở về. Nhật mới là quê hương của mình mà.
Yoshihiro dịu dàng :
− Nhưng sự nghiệp của anh là ở đây.
− Thế anh định sống ở đó vĩnh viễn luôn à ?
− Anh chưa biết. Nhưng anh không nghĩ là vĩnh viễn không trở về Nhật.
− Còn em thì khẳng định rằng, cuộc sống của em là ở đây.
Yoshihiro lắc đầu một mình :
− Đừng nói chuyện này nữa , Fujikawa. Anh muốn cả em và anh đều suy nghĩ lại, trước khi đi đến quyết định.
Giọng Fujikawa thật chắc :
− Em sẽ không đổi ý đâu. Anh hãy tìm giải pháp khác đi.
− Thôi được rồi không nói chuyện này nữa. Nhưng em có thể qua đây với anh không ?
− Bao giờ ?
− Bất cứ lúc nào, nhất là bây giờ, anh thấy nhớ em quá.
Khi nói xong câu đó, anh lại liên tưởng đến Uyển Thư. Bất giác anh nhắm mắt lại.
Fujikawa chợt cười trong trẻo trong máy :
− Em hứa sẽ qua vào lúc bất ngờ nhất , nhưng không phải bây giờ đâu.
Yoshihiro mở mắt. Bất giác anh tự cười cho sự im lặng của mình , Fujikawa đã quên tâm trạng nặng nề, và đã trở lại vui vẻ. Cô là như thế , rất hời hợt trước mọi vấn đề.
Nhưng bây giờ sự hời hợt của cô lại khiến anh thấy bất ổn.
Buông máy xuống, Yoshihiro bước vào phòng tắm. Anh vẫn chưa biết làm gì cho buổi chiều trống trải của mình. Cảm giác trống trải sau một ngày làm việc không phải dễ chịu, nhất là khi Fujikawa gây cho anh tâm trạng hụt hẫng.
Yoshihiro đi xuống phòng ăn. Dì Năm thấy anh, vội lo dọn bàn. Nhìn thấy dãy bàn trống trơn , anh cảm thấy như không chịu nổi sự cô đơn. Và anh nói như ra lệnh :
− Dì hãy lập tức gọi Uyển Thư, nói là tôi mời đến ngay lập tức.
Dì Năm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh nhẹn đi ra phòng khách.
Một lát sau, Uyển Thư đến công ty, trông cô có vẻ hớt hải. Thấy Yoshihiro ngồi đọc sách báo ở xa lông , cô hỏi một cách lo lắng :
− Anh gọi cho tôi có chuyện gì không ? Có cái gì mất nữa sao ?
Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống , rồi nói thong thả :
− Chiều nay cô làm gì ?
Uyển Thư có vẻ không hiểu tại sao anh hỏi như vậy , nhưng vẫn trả lời :
− Tôi đang ngồi chơi, nghe nhạc.
− Nói chung là không có hẹn với ai ?
− Vâng. Nhưng ... có chuyện gì vậy ?
Yoshihiro lắc đầu :
− Tôi chỉ muốn rủ cô đến ăn tối. Tối nay tôi hơi bị buồn.
Uyển Thư hơi ngớ ra như không tin. Bất giác cô che miệng cười.
Yoshihiro nhìn cô :
− Cười chuyện gì ?
− Không có gì ? Tại tôi ngạc nhiên.
Yoshihiro nhướng mắt :
− Ngạc nhiên ?
− Một người như anh cũng biết buồn, không lạ sao ?
− Chắc trong mắt cô, tôi không phải là người ?
− Không. Anh là một người có bản lĩnh.
− Thế bản lĩnh là không có cảm xúc thường tình sao ?
− Cũng không biết nữa. Nhưng lần đầu tiên chứng kiến sự yếu đuối của sếp ... thấy không quen ...
Yoshihiro nheo nheo mắt :
− Hình như cô Uyển Thư không hề có cảm xúc thường tình. Với cô ta , chỉ có công việc và tâm lý đối phó với sếp.
Uyển Thư chợt thừa nhận một cách tinh quái :
− Tôi có hai tâm lý đó , và những cảm xúc khác nữa. Nhưng nó chỉ ở ngoài công ty.
− Nghĩa là cô thừa nhận là cô luôn đối phó với tôi ?
− Cũng không hẳn, tùy lúc.
− Như lúc nào ?
Hoàng Thu Dung
− Và vị trí bên ông là của tôi rồi.
Yoshihiro nhíu mày im lặng. Bây giờ anh đã hiểu và thấy không cần thiết để nói nữa.
Nhưng Hồng Nga lại có tâm lý khát khao thổ lộ, giọng cô hấp tấp :
− Giám đốc có biết là tôi đã cố gắng thế nào không ? Trước đây còn làm hướng dẫn,tôi biết mấy người khác vượt rào ra sao , nhưng tôi thì luôn giữ đúng quy định của công ty. Anh có biết điều đó không ?
− ...
− Tôi đã cố gắng hết sức vươn lên , nhưng tất cả đều vô nghĩa. Cái bóng của Uyển Thư đã che lấp tôi trong mắt anh rồi.
− Không nên nói như vậy Hồng Nga , mỗi người có một vị trí riêng. Không phải tôi không thấy năng lực của cô. Tôi nghĩ , với mức lương hiện giờ cũng đủ để đền bù cho cô.
− Không. Không phải tôi cần cái đó , như vậy chưa đủ.
Yoshihiro thoáng cau mày, rồi nghiêm giọng :
− Cô vào đây sau Uyển Thư những hai năm , cô có biết gì về sự phấn đấu của cô ấy không ?
− Tôi biết. Anh Quân có nói với tôi.
Yoshihiro khoát tay :
− Cô không hiểu nổi áp lực mà Uyển Thư phải chịu đâu. Lúc đó, tôi không phải là người mềm mỏng như bây giờ.
Hồng Nga ngước lên :
− Tôi hiểu giám đốc muốn nói gì. Nhưng sự bênh vực đó không phải của một giám đốc với một nhân viên, nó làm tôi đau lòng.
Yoshihiro nhíu mày :
− Cô nói gì ?
− Tôi muốn nói là ... tôi yêu anh. Và tôi đã làm tất cả để anh thấy điều đó , nhưng Uyển Thư đã chắn mất rồi.
Yoshihiro ngồi yên. Quả thật bất ngờ trước sự thổ lộ của cô , và anh không muốn câu chuyện kéo dài nữa. Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ một vấn đề mà trong đó mình là nhân vật chính.
Sự yên lặng phủ xuống hai người. Khi đã nói xong , Hồng Nga mới bắt đầu thấy sợ. Cô ngồi im như chờ một phán quyết ảnh hưởng đến công việc của mình.
Yoshihiro trấn tĩnh rất nhanh. Anh lấy giọng nghiêm nghị :
− Cô hãy tiếp tục công việc của mình , và đừng làm điều gì tương tự điều mà tôi đã thấy nữa.
Anh đứng nhanh dậy và đi như trốn chạy ra khỏi phòng.
Yoshihiro đi lên tầng trên. Anh đẩy cửa phòng riêng của mình , việc đầu tiên là bước đến mở nhạc , rồi ngồi xuống ghế lặng lẽ suy nghĩ một mình.
Câu chuyện với Hồng Nga lúc nãy như thức tỉnh anh. Có lẽ cả công ty đều thấy sự ưu ái của anh với Uyển Thư. Còn anh thì đã làm theo tình cảm một cách thiếu cảnh giác với chính mình.
Yoshihiro đứng dậy , bước đến bàn, gọi điện thoại cho Fujikawa. Anh kiên nhẫn chờ hồi chuông khá lâu. Đến hai lần mới có người cầm máy. Giọng Fujikawa liến thoắng :
− Alô.
− Anh đây, Fujikawa.
− Anh Yoshi hả ?
− Em đang làm gì vậy ?
− Em vừa đi chơi về. Hôm nay sinh nhật ở nhà nhỏ bạn, vui lắm !
Giọng Yoshihiro đăm chiêu :
− Đi chơi vui lắm à ?
− Vâng vừa hết giờ làm việc , đang ngồi một mình trong phòng.
− Anh buồn lắm , phải không ?
− Buồn vì nhớ em.
− Tội nghiệp anh quá ! Đừng ở nhà nữa, rủ bạn đi chơi đi anh.
Yoshihiro cười một mình :
− Anh không có hứng. Fuji này ! Anh muốn đề nghị với em một chuyện quan trọng.
− Gì vậy anh ?
− Mình làm đám cưới đi em. Sau đó, em sẽ theo anh qua đây.
Bên kia đầu dây im lặng khá lâu. Yoshihiro chống tay dưới bàn, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng , giọng Fujikawa vang lên một cách rời rạc :
− Tại sao anh không về , mà em phải qua đó ? Em không thích sống ở nước ngoài đâu. Ở đây, em có bạn bè, làm sao bỏ được ?
− Ngay cả vì anh, em cũng không bỏ được sao ?
− Không thể.
Yoshihiro cười tư lự một mình :
− Không thể à ? Anh buồn quá, em có thể đặt mọi thứ đó nặng hơn anh sao ?
− Không , không. Tất nhiên là em yêu anh hơn tất cả.
− Vậy mà em không bỏ tất cả theo anh. Mà thật ra đâu có phải em vĩnh viễn không trở về Nhật đâu. Đâu phải bỏ đi vĩnh viễn.
Lại im lặng , rồi giọng Fujikawa có vẻ nghiêm trọng :
− Anh Yoshihiro ! Thật ra ... lần trước khi anh đi rồi, em cũng có nghĩ đến chuyện này.
− Chuyện đám cưới ?
− Đúng vậy. Anh trở về đi anh Yoshi , trở về sống ở đây. Ở đây vẫn có công việc cho anh mà.
− Nhưng ở bên đó , anh không có gì vững vàng. Còn ở đây, anh đã xây dựng hẳn công ty riêng , không thể bỏ tất cả , Fujikawa à.
− Nói thế là anh coi trọng công việc hơn em chứ gì ?
− Không phải vậy.
− Anh làm em thất vọng quá , chỉ biết đòi hỏi em thôi.
− Nếu anh trở về Nhật, thì cuộc sống sẽ không bằng ở đây. Anh không bảo đảm được là em sẽ sống sung sướng. Còn ở đây thì anh có tất cả.
− Nhưng em không thích những gì mình có ở bển đâu.
Ngừng lại một lát, cô nói thêm :
− Lúc anh qua bên đó,em chỉ nghĩ là tạm thời, rồi anh sẽ về.
− Nhưng bây giờ anh đã vững vàng ở đây rồi. Bỏ tất cả để làm lại từ đầu thì thật phiêu lưu. Sao em không nhìn điều đó , Fuji ?
− Chẳng lẽ không có cách giải quyết nào sao , anh Yoshi ?
− Anh đã nghĩ rất nhiều, và anh mong em cũng nghĩ như anh.
Giọng Fujikawa buồn buồn :
− Mỗi lần thấy bạn bè đi chơi với người yêu, em buồn lắm. Em muốn có anh bên cạnh.
− Vậy thì hãy qua đây với anh.
− Qua bên đó sống, có nghĩa là em mất hết. Mất công việc , mất bạn bè, vợ giám đốc, chỉ là chiếc bóng của anh thôi. Em không muốn như vậy.
− Nhưng em có anh.
− Vẫn chưa đủ theo yêu cầu của em.
Yoshihiro hiểu không nên kéo dài cây chuyện nữa , nó chỉ là một sự gợi ý mà thôi. Để khiến Fujikawa thay đổi không phải là dễ. Và anh nói qua chuyện khác :
− Mấy hôm nay, em có qua nhà anh không ?
− Có chứ.
− Mẹ anh thế nào ?
− Vẫn khỏe. Hôm qua em có nói chuyện với bác. Nói xong , em thấy trong lòng thật nặng nề.
Yoshihiro nhíu mày :
− Em nói gì ?
− Nói về chuyện của mình. Em rất thất vọng khi mẹ anh khuyên em qua Việt Nam ,còn bảo phụ nữ là phải phục tùng đàn ông.
Không nghe Yoshihiro lên tiếng, cô nói thêm :
− Em thích tư tưởng tự do. Em không thích quan điểm lỗi thời của mẹ anh.
− Đó không phải là quan điểm lỗi thời. Mẹ chỉ muốn điều tốt đẹp cho mình. Anh hiểu mẹ anh lắm.
− Sao mẹ anh không có ý nghĩ gọi anh về hả, Yoshi ?
− Mẹ coi trọng sự nghiệp của người đàn ông , em biết điều đó mà.
Fujikawa buông một tràng tiếng phản đối, rồi nói với giọng buồn bực :
− Trước kia, em thấy cuộc sống thật dễ chịu. Nhưng bây giờ vì anh, em phải đối diện với buồn chán. Em chán cảnh sống trắc trở lắm.
− Bởi vì từ trước giờ , cuộc sống của em thoải mái. Em không biết có những người không được như vậy.
− Anh muốn so sánh em với ai phải không ,anh Yoshi ?
− Anh không so sánh, chỉ muốn em hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng như mình muốn, Fuji ạ.
Fujikawa im lặng một lát, rồi giọng cô không được vui :
− Có thể em không tốt như người nào đó mà anh thấy. Nhưng tính em là thế, em không muốn mất cái gì cả. Và em không chịu được sự mất mát.
− Đôi lúc mình phải chấp nhận hoàn cảnh chứ em.
− Hoàn cảnh của mình đâu khó giải quyết, chỉ cần anh bỏ tất cả trở về. Nhật mới là quê hương của mình mà.
Yoshihiro dịu dàng :
− Nhưng sự nghiệp của anh là ở đây.
− Thế anh định sống ở đó vĩnh viễn luôn à ?
− Anh chưa biết. Nhưng anh không nghĩ là vĩnh viễn không trở về Nhật.
− Còn em thì khẳng định rằng, cuộc sống của em là ở đây.
Yoshihiro lắc đầu một mình :
− Đừng nói chuyện này nữa , Fujikawa. Anh muốn cả em và anh đều suy nghĩ lại, trước khi đi đến quyết định.
Giọng Fujikawa thật chắc :
− Em sẽ không đổi ý đâu. Anh hãy tìm giải pháp khác đi.
− Thôi được rồi không nói chuyện này nữa. Nhưng em có thể qua đây với anh không ?
− Bao giờ ?
− Bất cứ lúc nào, nhất là bây giờ, anh thấy nhớ em quá.
Khi nói xong câu đó, anh lại liên tưởng đến Uyển Thư. Bất giác anh nhắm mắt lại.
Fujikawa chợt cười trong trẻo trong máy :
− Em hứa sẽ qua vào lúc bất ngờ nhất , nhưng không phải bây giờ đâu.
Yoshihiro mở mắt. Bất giác anh tự cười cho sự im lặng của mình , Fujikawa đã quên tâm trạng nặng nề, và đã trở lại vui vẻ. Cô là như thế , rất hời hợt trước mọi vấn đề.
Nhưng bây giờ sự hời hợt của cô lại khiến anh thấy bất ổn.
Buông máy xuống, Yoshihiro bước vào phòng tắm. Anh vẫn chưa biết làm gì cho buổi chiều trống trải của mình. Cảm giác trống trải sau một ngày làm việc không phải dễ chịu, nhất là khi Fujikawa gây cho anh tâm trạng hụt hẫng.
Yoshihiro đi xuống phòng ăn. Dì Năm thấy anh, vội lo dọn bàn. Nhìn thấy dãy bàn trống trơn , anh cảm thấy như không chịu nổi sự cô đơn. Và anh nói như ra lệnh :
− Dì hãy lập tức gọi Uyển Thư, nói là tôi mời đến ngay lập tức.
Dì Năm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh nhẹn đi ra phòng khách.
Một lát sau, Uyển Thư đến công ty, trông cô có vẻ hớt hải. Thấy Yoshihiro ngồi đọc sách báo ở xa lông , cô hỏi một cách lo lắng :
− Anh gọi cho tôi có chuyện gì không ? Có cái gì mất nữa sao ?
Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống , rồi nói thong thả :
− Chiều nay cô làm gì ?
Uyển Thư có vẻ không hiểu tại sao anh hỏi như vậy , nhưng vẫn trả lời :
− Tôi đang ngồi chơi, nghe nhạc.
− Nói chung là không có hẹn với ai ?
− Vâng. Nhưng ... có chuyện gì vậy ?
Yoshihiro lắc đầu :
− Tôi chỉ muốn rủ cô đến ăn tối. Tối nay tôi hơi bị buồn.
Uyển Thư hơi ngớ ra như không tin. Bất giác cô che miệng cười.
Yoshihiro nhìn cô :
− Cười chuyện gì ?
− Không có gì ? Tại tôi ngạc nhiên.
Yoshihiro nhướng mắt :
− Ngạc nhiên ?
− Một người như anh cũng biết buồn, không lạ sao ?
− Chắc trong mắt cô, tôi không phải là người ?
− Không. Anh là một người có bản lĩnh.
− Thế bản lĩnh là không có cảm xúc thường tình sao ?
− Cũng không biết nữa. Nhưng lần đầu tiên chứng kiến sự yếu đuối của sếp ... thấy không quen ...
Yoshihiro nheo nheo mắt :
− Hình như cô Uyển Thư không hề có cảm xúc thường tình. Với cô ta , chỉ có công việc và tâm lý đối phó với sếp.
Uyển Thư chợt thừa nhận một cách tinh quái :
− Tôi có hai tâm lý đó , và những cảm xúc khác nữa. Nhưng nó chỉ ở ngoài công ty.
− Nghĩa là cô thừa nhận là cô luôn đối phó với tôi ?
− Cũng không hẳn, tùy lúc.
− Như lúc nào ?
Hoàng Thu Dung