- Chẳng hạn như lúc sếp thất thường.

Yoshihiro hắng giọng :

− Hình như cô luôn tranh thủ mọi lúc để phê phán tôi ?

Uyển Thư bặm môi cười. Nếu là trước đây, thì cô đã dè dặt trở lại. Nhưng càng ngày, cô càng mất cảm giác sợ đối với sếp. Nên anh có đe dọa một chút cũng chẳng sao.

Yoshihiro nhìn cô hơi lâu :

− Cô muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà ?

− Ở đâu cũng được. Nhưng tôi thấy nên ở nhà cho dì Năm vui.

− Cũng được. Vậy thì xuống đây.

Yoshihiro đứng lên , ra hiệu cho Uyển Thư , cô đi theo anh xuống bếp. Thấy bàn ăn đã dọn sẵn, cô nhìn Yoshihiro với vẻ trách móc :

− Vậy mà lúc nãy anh có ý định ra ngoài , làm mất công dì Năm.

Yoshihiro cười :

− Tôi muốn để cô tự chọn lựa đấy thôi.

− Xin cám ơn.

Cả hai ngồi đối diện qua bàn. Vô tư nói chuyện với nhau , không ai để ý dì Năm. Thỉnh thoảng , bà nhìn hai người, bà hơi lạ vì phong cách có vẻ bạn bè hơn là sếp của Yoshihiro. Cả Uyển Thư cũng như vậy , sự thay đổi đó xuất hiện khi nào ? Ăn xong, cả hai ra phòng khách uống trà. Dì Năm dọn dẹp xong rồi về. Thấy chỉ còn mình với sếp ở nhà, Uyển Thư hơi ngại :

− Hay là đi đâu đó, được không anh ? Vào quán cà phê chẳng hạn ?

Yoshihiro khoát tay :

− Ở đây yên tĩnh hơn , ra quán ồn lắm.

Thấy Uyển Thư ngồi im, anh mỉm cười :

− Cô muốn uống cà phê hả ? Tôi sẽ pha cho cô.

Uyển Thư vội cản lại :

− Đừng pha, tôi chỉ nói vậy thôi. Anh mà làm chuyện đó, tôi sẽ không dám uống đâu.

Nhưng Yoshihiro cứ đứng dậy, đi xuống bếp, bắt buộc Uyển Thư phải đi theo.

− Để tôi làm cho.

− Không, không. Đây là việc của tôi mà. Cứ tưởng tượng cô là khách của tôi đi.

− Tôi cũng muốn lắm nhưng không tưởng nổi.

Cô định cầm lấy phin cà phê , nhưng Yoshihiro đã giữ tay cô lại và gần như giật chiếc phin, khiến cô phải buông ra. Sự va chạm vô tình đó khiến cô hơi bối rối.

Yoshihiro nói như ra lệnh :

− Qua bàn ngồi đi !

Uyển Thư bước qua bàn. Cô chống cằm nhìn Yoshihiro loay hoay pha cà phê. Bất giác, cô nhớ lại lần đầu tiên ở đây. Cái buổi nháo nhác tìm chỗ để văn phòng phẩm. Lúc đó, cô thấy Yoshihiro độc đoán kinh khủng.

Không ngờ bây giờ, ông sếp khó chịu ấy lại pha cà phê mời mình , chuyện ngày trước trở nên xa lắc.

Yoshihiro đẩy tách cà phê đến trước mặt Uyển Thư :

− Cô có vẻ thú vị quá , sao cười hoài vậy ?

UyênThư nheo mắt như nói một mình :

− Nhìn anh, tôi nhớ lại lúc mới vào công ty. Lúc đó, phải nói là khốn đốn vì anh. Anh đòi hỏi gút mắt , còn tôi thì mới ra trường.

Nghe nhắc lại chuyện cũ, Yoshihiro cũng có vẻ thú vị. Anh mỉm cười :

− Lúc đó cô khờ kinh khủng, đến nỗi bị trêu chọc cũng không biết.

Anh quậy ly cà phê , nói thong thả :

− Tôi đã nói với Minh Quân, chính tôi chứ không phải ai khác sẽ giúp cô cứng cỏi.

− Và anh đã biến tôi thành cứng như đá.

Yoshihiro lắc đầu :

− Chưa đâu.

− Thế này mà còn chưa sao ?

Yoshihiro nheo mắt nhìn cô, rồi chợt cười cười :

− Mới sáng nay cô làm phát rối khi mất bản fax, vậy mà bảo cứng cỏi.

Uyển Thư phản đối yếu ớt :

− Tại bất ngờ quá, mà lại còn bị hối, không mất tinh thần sao được ?

Cô nói chưa hết câu thì nghe tín hiệu điện thoại. Cả hai ngồi lắng nghe, rồi Yoshihiro khoát tay :

− Điện thoại của cô đấy, điện thoại của tôi thì để trên phòng rồi.

Uyển Thư xoay người đến mở giỏ lấy điện thoại :

− Alô. Anh Quân hả ?

− Em đang làm gì vậy Thư ?

− Em đang ở công ty.

− Còn làm việc à ?

− Không phải, chỉ ngồi chơi thôi.

− Anh muốn mời em đi ăn tối. Đi chứ Thư ?

Uyển Thư bật cười :

− Em ăn rồi.

− Vậy thì đi chơi vậy.

− Để lúc khác nha anh Quân ?

Giọng Minh Quân có vẻ không vui.

− Thì thôi vậy, chào em.

− Chào anh.

Uyển Thư tắt máy. Khi quay lại, cô thấy Yoshihiro có vẻ trầm ngâm như đang nghĩ chuyện gì đó. Tự nhiên, cô cũng im lặng, không dám quấy rầy ý nghĩ riêng của sếp.

Yoshihiro chợt lên tiếng :

− Có khi nào cùng một lúc, cô có cảm tình với hai người không , Uyển Thư ? Tôi không có ý nói là đã yêu, mà là giai đoạn trước khi quyết định yêu.

Uyển Thư khẽ cười :

− Yêu mà phải " quyết định " nữa sao ?

Rồi cô nói luôn :

− Tôi nghĩ là có, chẳng những hai người , mà còn với nhiều người. Ở mỗi người đều có cái riêng, cho nên ...

Yoshihiro nhướng mắt nhìn cô, kinh ngạc rồi ngắt lời :

− Cô mà ... có ý tưởng phóng túng như vậy sao ? Tôi không ngờ đấy.

Khi nói câu đó, anh lại nghĩ đến Minh Quân. Không hiểu sao anh vô cùng thất vọng về Uyển Thư.

Uyển Thư không hiểu ý nghĩ đó , cô nói vô tư :

− Anh khe khắt quá. Như vậy có thể gọi là phóng túng sao ? Tôi nghĩ anh chịu ảnh hưởng của tư tưởng văn minh , anh sẽ phóng túng hơn.

Yoshihiro cười với vẻ không vui :

− Có thể tôi là vậy, nhưng một cô gái rặt Á Đông như cô mà quan niệm quá thoáng , cô làm tôi kinh ngạc.

Uyển Thư chớp mắt suy nghĩ :

− Nếu nói như anh thì trong giao tiếp, không thể có mối quan hệ nam nữ hay sao ? Chẳng lẽ tuyệt đối bạn bè là phải cùng phái với nhau ?

Yoshihiro xua tay lia lịa :

− No, no ! Tôi không có ý nói như vậy, tôi muốn nói về tình yêu.

Uyển Thư chợt phì cười, rồi vội lấy vẻ nghiêm nghị. Sếp hôm nay có vẻ suy tư quá. Lần đầu tiên thấy anh như vậy, cô không quen. Nhưng cô lờ mờ cảm nhận được anh có tâm trạng gì đó. Tự nhiên cô nói dè dặt :

− Tôi cảm thấy ... anh và Fujikawa phải giải quyết một điều gì đó, không biết tôi nói có đúng không ?

− Tại sao cô nghĩ vậy ?

− Tôi không lý giải được. Nhưng tôi nghĩ chỉ có chị ấy mới đủ sức khiến một người bản lĩnh như anh chao đảo.

Yoshihiro ngồi im. Anh không ngờ Uyển Thư nhạy cảm , thông minh và hiểu anh như vậy. Anh không biết cô có đoán được gì không. Nhưng cách cô hiểu vấn đề khiến anh ngạc nhiên.

Và anh trở lại vấn đề :

− Cô trả lời đi. Tôi đã hỏi, có khi nào cùng một lúc, cô có cảm tình với hai người không ?

Lần này thì Uyển Thư chịu, không hiểu Yoshihiro muốn nói về ai. Thế là cô trả lời dè dặt :

− Tôi chưa yêu ai , nên không biết. Nhưng tôi nghĩ , nắm giữ một người là hay hơn cả. Yêu hai người một lúc , đồng nghĩa với việc mất cả hai.

Yoshihiro không nói gì. Anh trầm ngâm rất lâu như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Uyển Thư đoán là anh bị ấn tượng câu nói của cô, rồi nghĩ đến Fujikawa.

Bỗng nhiên cô thấy mình buồn, mà không hiểu tại sao.

Chợt Yoshihiro quay lại, nói một câu khó hiểu :

− Cô thông minh lắm, Uyển Thư.

− Tôi thông minh ? - Uyển Thư ngạc nhiên lập lại, rồi nói tiếp :

− Tôi nghĩ anh đang nhìn lại tình cảm của mình , chứ không phải nghĩ về điều tôi nói.

− Tại sao cô nghĩ như vậy ?

− Khi anh hỏi tôi, có nghĩa là anh đang phân vân. Tôi chợt ngại cho chị Fujikawa , chị ấy phải qua đây đi thôi.

Yoshihiro nhìn Uyển Thư chăm chăm. Anh không tin Uyển Thư kém nhạy cảm đến nỗi không hiểu người thứ hai anh nói là ai.

Anh không hiểu rằng, bên trong vẻ vô tư chân thật, Uyển Thư đang vô cùng thất vọng. Cô không tin rằng Yoshihiro nghĩ về mình. Nếu không, anh đã tâm sự với cô như vậy.

Tự nhiên, cô nghiêng tới lấy chiếc giỏ khoác lên vai ,giọng rời rạc :

− Tôi phải về thôi , tối rồi.

Yoshihiro hơi ngẩng lên , bị đột ngột về thái độ của cô. Anh muốn giữ Uyển Thư ở lại , nhưng không hiểu sao anh có tâm trạng thụ động buông xuôi. Thế là anh cũng đứng dậy :

− Để tôi đưa cô về :

− Không cần đâu , tôi đi xe đến mà.

− Mai tôi sẽ cho xe đến đón cô.

Uyển Thư lắc đầu :

− Đón như vậy, tôi sợ bị nói lắm.

Yoshihiro hiểu câu nói đó theo nghĩa khác : Có nghĩa là Uyển Thư sợ Minh Quân không vui.

Anh làm ra vẻ thản nhiên :

− Vậy thì chào. Chúc một đêm bình an !

− Cám ơn, và ngược lại.

Yoshihiro đưa Uyển Thư ra cửa. Cả hai trở nên gượng gạo vì chính thái độ giữ kẽ nhau , và không ai nghĩ đó là tại mình.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2799)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]