Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Một lát sau thì đồ đạc đã được chất hết ra xe, Thục Nhi khoát giỏ lên vai, tần ngần bước ra cổng. Cô nhìn vẻ đăm chiêu của ông gì làm vườn, và vẻ buồn rầu tội nghiệp của dì Tám, lòng thấy nao nao. Cô cười trong khi mắt ngân ngấn nước:

- Dì và chú Tư ở lại khỏe nha. Có lẽ con sẽ không có dịp gặp dì thường. Nhưng lúc nào con cũng nhớ những gì dì đã làm cho con. Con cám ơn dì lắm.

- Con đi vui vẻ, lúc nào rãnh thì trở về thăm dì.

Thục Nhi dạ nhỏ. Nhưng trong thâm tâm, cô biết rằng mình sẽ không bao giờ còn quay về đây nữa. Bỗng nhiên cô quay lại nhìn toàn bộ ngôi nhà. Ý nghĩ mình đang vĩnh biệt nơi thân thuộc này khiến cô thấy cổ họng đau thắt.

Cô đưa tay quẹt nước mắt, rồi đi nhanh ra xe.

Thục Nhi dọn nhà hai ngày thì Nam đến tìm cô. Anh đi công tác mới về, và lập tức đến đây. Anh không tỏ thái độ bực mình hay bất ngờ hoặc hối hận. Khi Thục Nhi mời ngồi như một người khách, anh không để ý, chỉ nhìn quanh phòng bằng cặp mắt quan sát.

Thục Nhi cười gượng, mở lời trước:

- Anh về lúc nào vậy?

- Mới về. Còn em, nếu muốn đi thì tại sao không nán lại đợi anh về rồi hãy đi. Em muốn đặt anh vào tình trạng đã rồi phải không?

- Có anh ở nhà hay không cũng vậy thôi. Đi âm thầm như vậy, đỡ cho hai bên phải ngượng.

- Anh muốn hỏi lần nữa, em đã suy nghĩ chín chắn chưa? Anh chưa tuyên bố là chia tay, em giải quyết như vậy là có hấp tấp quá không?

- Em biết trong lòng anh muốn, nhưng lý trí không cho phép anh làm. Và em quyết định giúp anh, anh đừng nghĩ là tàn nhẫn với em. Không chia tay mới là ác đó anh Nam ạ.

- Em thật sự không nghĩ đến khó khăn mà em phải đối phó một mình sao?

- Em chưa trãi qua, nhưng đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận, anh đừng sợ em bồng bột, em rất bình tĩnh khi giải quyết. Chuyện này không thể giải quyết cách khác, anh ạ

Thấy Nam không nói gì, cô lặp lại:

- Không còn cách giải quyết nào khác cả.

Nam trầm ngâm:

- Em đã quyết định như vậy, anh không còn cách lựa chọn nào khác cả. Anh đồng ý cách giải quyết của em. Em có yêu cầu gì anh không?

- Dạ không.

- Anh sẽ mua cho em nhà khác, và mở tài khoản trong ngân hàng cho em. Anh muốn khi xa anh rồi, cuộc sống của em vẫn được bảo đảm.

Thục Nhi chặn lại:

- Không, em không nhận gì đâu. Em đã suy nghĩ rồi, em sẽ không đòi gì cả.

- Tại sao?

- Em đã dựa vào anh quá nhiều rồi. Bây giờ em muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho mình.

- Đừng tự ái dại dột như vậy. Em có biết một thân một mình phải đối phó với cuộc sống sẽ khổ ra sao không?

Thục Nhi cười nhẹ:

- Biết chứ. Và em đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Nam khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô:

- Em chuẩn bị thế nào vậy?

- Chuyện này có thể không nói với anh được không? Em đã có kế hoạch cho cuộc sống của mình, anh đừng lo.

- Anh thật lòng lo cho em, đừng tự ái với anh.

Thấy Thuc Nhi không muốn nói, anh gật đầu:

- Thôi được, anh tôn trọng ý kiến của em. Có điều em đã nói với anh em có mộng làm giàu, tại sao không nhận những cái gì anh cho?

Thục Nhi gật đầu:

- Em muốn tự khẳng định mình, dựa vào anh như thế đã quá đủ rồi.

Nam nhìn cô thật lâu, Thục Nhi im lặng chịu đựng cái nhìn đó bằng thái độ thản nhiên, không khích bác cũng không hờn giận.

Cuối cùng Nam gật đầu như chấp nhận tất cả những quyết định của cô.

- Anh sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng lúc nào em vấp ngã hay gặp khó khăn gì đó, nhớ cho anh hay, anh không bao giờ bỏ mặc em đâu.

- Chắc không có gì đâu. Em cám ơn.

- Mình không là vợ chồng, nhưng vẫn là bạn bè, hoặc anh em. Đừng bao giờ coi nhau như người lạ, em chấp nhận được chuyện đó không?

- Dạ được.

Nam đi về phía bàn học của cô ngồi xuống. Anh cầm khung hình Thục Nhàn lên nhìn rồi quay qua Thục Nhi:

- Mấy ngày nay, anh có tâm trạng rất buồn, anh không muốn làm khổ em gái của Thục Nhàn, nhưng cuối cùng anh chỉ …

Thục Nhi ngắt lời:

- Em đã nói rồi, em chia tay rất thanh thản, anh đừng tự dằn vặt gì cả.

- Nếu tha thứ cho anh, thì đúng là anh có lỗi với Thục Nhàn. Anh muốn đền bù sự mất mát cho em. Em còn trẻ lắm, và sẽ không thành công dễ dàng như em tưởng đâu. Đừng xốc nổi.

Thục Nhi lắc đầu như không hề bị nao núng:

- Nếu em nhận sự bảo trợ của anh thì sự kiêu hãnh của em còn bị tổn thương hơn nữa.

- Thục Nhi! Anh…

- Đừng nói thêm gì nữa, anh Nam. Em đang cố gắng lắm mới không yếu đuối. Anh về đi.

Nam đứng lên, bước đến đứng trước mặt cô. Anh định nói thì cô chặn lại một lần nữa:

- Đừng bao giờ quan tâm tới cuộc sống của em nữa. Đó là cách giúp em đó.

- Anh không thể vô trách nhiệm như vậy.

Thục Nhi hơi lùi lại, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên, cô nói thật nhanh:

- Anh cứ nghĩ theo trách nhiệm, sao không nghĩ đến sự yên ổn của em. Khi em muốn đoạn tuyệt với anh, nghĩa là em muốn lãng quên. Nếu anh quan tâm săn sóc thì khác nào cố tình khơi gợi, anh không hiểu sao? Nó còn ác hơn nữa.

Cặp mắt Nam lóe lên tia sững sờ. Anh vụt hiểu ra:

- Anh sẽ cố gắng không để em gặp, anh hứa như vậy.

- Bây giờ anh về đi.

Nam gật đầu, nhưng vẫn đứng yên. Rồi anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng chân thành:

- Cho anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh.

- Anh về đi.

Thục Nhi nói với giọng ráo hoảnh. Nhưng khi Nam đi rồi, cô buông người rơi xuống sàn nhà, ngồi chết lặng như không còn sức lực để chịu đựng.

Cô lắng nghe tiếng đóng cửa, rồi tiếng xe nổ máy. Mỗi lúc một xa, cho tới lúc tắt hẳn. Bỗng nhiên nỗi cô đơn ập đến. Đến mức làm cô hoảng sợ. Như cảm giác mình đang ở thế giới không người, chỉ mỗi mình mình lẻ loi với sự mất mát và hoang tàn.

Một người đàn ông bản lĩnh, từng trãi và có địa vị như Nam, chẳng cần phải nương dựa ai, thế mà anh ta còn có một người phụ nữ đồng hành. Rồi quảng đời trước mắt cô sẽ chỉ phải đi một mình, càng nghĩ thì nỗi sợ hãi càng bóp chặt trái tim.




*

* * *

Nam rời tòa án với tờ quyết định trong tay. Anh lái xe trên đường mà vẻ mặt buồn đăm đăm.

Biết rằng đây là sự giải thoát, biết rằng cả anh và Thục Nhi đều chấm dứt quảng đời dằn vặt đau khổ, nhưng giờ đây anh cũng không thấy hy vọng gì hơn.

Anh lái xe trên đường với tâm trạng không định hướng được. Chợt có tín hiệu điện thoại, anh mở máy, khuôn mặt khó đăm đăm:

- A lô.

- A lô, tôi đây.

Nam nhíu mày:

- Xin lỗi, chị là ai?

- Tôi là Duyên Liên, bạn Thùy Duyên. Tôi gặp anh một lần, anh còn nhớ không?

- À, không ngờ là chị.

Tự nhiên bên kia im lặng. Nam chờ vài phút rồi hỏi lịch sự:

- Xin lỗi, chị gọi có chuyện gì không?

- Tôi …

Lại im lặng. Hình như người gọi có tâm trạng lưỡng lự. Nhưng rồi chị cũng nói mạnh dạn:

- Tôi đang ở sân bay.

- À, hôm nay chị về à? Chắc Thùy Duyên cũng đang ở đó.

- Không. Nó không có ở đây.

- Vâng.

Nam hơi lạ, nhưng cũng không hỏi. Anh rất ngạc nhiên khi chị gọi như vậy.

Duyên Liên lại lên tiếng:

- Tôi gọi thế này, chắc anh ngạc nhiên lắm.

- Vâng, tôi đang chờ nghe chị đây.

- Tôi … tôi biết mình hơi quá đáng, và có lẽ tò mò chuyện người khác. Xin lỗi anh trước nhé anh Nam, tôi …

Nam hơi nhíu mày, ngạc nhiên. Nhưng cũng lịch sự:

- Không có gì đâu. Tôi nghĩ chắc chị muốn nói chuyện gì đó.

- Vâng, tất nhiên. Thú thật là tôi rất bức xúc về chuyện của anh. Thật ra, anh không có quan hệ gì đến tôi, nhưng lần gặp trong quán đó quả thực tôi đã bị ấn tượng rất lớn.

- Vậy à? Xin chị cứ nói tự nhiên.

- Vâng. Thật ra tôi định gọi cho anh lâu rồi. Nhưng cứ phân vân. Bây giờ, trước lúc về nước, tôi nghĩ tôi cứ nói, để lương tâm nhẹ nhàng đi.

Nam lại nhíu mày ngạc nhiên:

- Vâng. Chuyện gì xin chị cứ nói.

- Tôi đã nghe Thùy Duyên kể về chuyên hai người và … dù nó là bạn tôi, tôi vẫn bức xúc quá. Là phụ nữ mà, những chuyện như vậy có người phụ nữ nào lại không động lòng.

- Xin chị cứ nói thẳng cho.

- Vâng, tôi chỉ nói điều nay thôi. Nếu anh bỏ một người vợ như vậy, để chọn bạn tôi thì đó là điều vô cùng đáng tiếc cho anh. Tôi đã thấy sự giáo dục hoàn hảo của vợ anh khi cô ta phản ứng như vậy. Một nhân cách tuyệt vời. Đừng để mất một phụ nữ như vậy anh Nam ạ. Nó hiếm lắm.

Nam cắn môi thật mạnh. Quả thật anh không biết trả lời thế nào, chỉ buông một tiếng vô nghĩa:

- Vâng.

- Tôi nói xong rồi, như trả xong một món nợ của lương tâm. Tôi rất mong anh dừng lại trước khi quá muộn. Xin chào anh.

- Dù sao cũng xin cám ơn những gì chị đã nói. Chúc chị lên đường vui vẻ. Chào chị.

Nam tắt máy, quăng xuống nệm. Thật kỳ lạ khi người phụ nữ đó đã gọi vào thời điểm này. Nó làm tăng thêm cảm giác bất ổn, ray rứt. Mà lúc này anh chưa đủ sức để phân tích.

Chạy đến cuối con đường, anh suy nghĩ một chút rồi lấy máy ra gọi cho Quân:

- A lô.

- A lô, mày có rãnh không? Tao đây.

- Định đi công chuyện đây, có chuyện gì vậy?

- Gấp lắm không?

- Cũng không gấp. Nhưng có chuyện gì?

- Nếu không gấp thì ở nhà đi, tao tới mày.

- Vậy thì tới ngay đi. Tao ở nhà chờ nghe.

- Ừ.

Khi Nam đến nhà thì Quân đã bày sẵn một đĩa mực và vừa bia vừa rượu. Nam ngồi xuống salon, không để ý đến những thứ đó. Anh tì trán một cách đăm chiêu. Quân nhìn thái độ không vui đó, anh đưa chai rượu đến trước mặt Nam.

- Nè!

Nam ngạc nhiên:

- Chi vậy?

- Tao đoán bây giờ mày cần cái này, chuẩn bị sẵn cho mày đó.

Nam khoát tay:

- Không đến nỗi như vậy đâu.

- Ở tòa án về phải không?

- Ừ.

- Thục Nhi có thái độ thế nào?

- Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không đánh giá được gì hết. Cổ không còn đơn giản như trước kia, vui hay buồn tao đều không biết được.

- Còn mày, thấy thế nào?

- Nhẹ nhàng lắm.

- Thật không?

- Trước sau gì cũng phải đi đến kết thúc. Giải quyết sớm thì sớm chấm dứt cuộc sống đau khổ lẩn quẩn.

- Có thật mày thấy lương tâm nhẹ nhàng không?

Nam luồn tay trong mớ tóc, anh nói mà không ngẩng lên:

- Trong lúc này thì cứ cho là vậy, rồi thời gian sẽ lắng dịu lại. Sau sự đổ vỡ thì ai cũng phải chịu buồn thôi.

- Mày buồn rồi sẽ qua. Rồi sau đó xây dựng hạnh phúc khác. Còn Thục Nhi thì phải đối chọi với sự bơ vơ và lăn lóc kiếm tiền. Dù sao mày vẫn sướng hơn cổ.

Nam lắc đầu chặn lại:

- Đừng nói nữa.

Quân vẫn điềm nhiên nhận xét tiếp:

- So ra người sung sướng nhất vẫn là Thùy Duyên, cô không mất gì cả.

- Trong tình cảm đừng nên nói chuyện được mất.

- Vậy mày định chừng nào đám cưới?

- Chưa nghĩ tới chuyện đó.

Quân hơi cười:

- Có lẽ đây là việc làm đúng nhất của mày, kể từ khi mày quen với Thùy Duyên.

Nam nhướng mắt:

- Mày muốn nói gì? Có ẩn ý gì, cứ nói cụ thể ra đi.

- Vì một ngoại hình giống người mình yêu, mà đã dửng dưng chia tay với người vợ đã từng gắn bó với mình, mày phiêu lưu lắm.

Nam ngả người ra ghế, cười khan:

- Lạ thật. Đến thời điểm này, hình như tao phát hiện ra sự không đồng tình của mọi người.

- Không phải chỉ ở thời điểm này, mà là mọi người đã không dám bộc lộ ý kiến của mình, sợ làm mất lòng mày.

- Có thể họ nói đúng. Cả tao cũng vậy, cũng thấy lương tâm áy náy. Nhưng tao yêu Thùy Duyên.

- Chính xác hơn là yêu cổ qua hình bóng Thục Nhàn.

- Không hẳn đâu. Tao rất thích mẫu phụ nữ như vậy, nó làm mình rung động.

- Vậy mày có nghĩ đến lúc nào đó, nếu mày phát hiện Thùy Duyên hoàn toàn không giống tính cách Thục Nhàn, mày sẽ nghĩ sao?

Nam tư lự nhìn ra ngoài, mắt nheo lại như suy nghĩ. Thấy vẻ trầm ngâm đó, Quân nói thêm một cách ẩn ý:

- Có lẽ mày không nhận ra điều này, Thục Nhi giống Thục Nhàn hơn cả. Vấn đề không phải là ở hình thức bên ngoài mà là bản chất bên trong.

- Mày thấy vậy à?

- Hình như ai cũng thấy như vậy. Người ta lớn lên trong cùng một gia đình, biết nói sao nhỉ, giống như những chiếc bánh bông lan, hình thức có khác đấy, nhưng cùng một chất liệu.

Nam bật cười vì lối so sánh ngộ ngĩnh đó. Rồi chợt im lặng, vẻ mặt trở lại tư lự. Có lần Thục Nhi đã nói như vậy. Nhưng anh đã không chú ý.

Chợt một cái gì đó nhói lên trong lòng anh, như là một nỗi xao xuyến mơ hồ. Nó làm anh thấy yếu đuối, bất ổn.

Anh lẳng lặng nghiêng tới, mở nắp chai rượu rót ra hai ly, giọng lạnh lạnh:

- Đừng nói tới chuyện đó nữa.

Quân khoát tay:

- Thôi, tao không uống lúc này được.

- Vậy mày bày ra chi vậy?

- Tao nghĩ mày cần.

- Không uống thì tao uống một mình. Lúc này mà có thứ này thì cũng hay hay. Vậy mà tao không nghĩ ra.

Và anh uống hết ly này qua ly khác. Uống một cách chậm rãi, từ từ. Quân ngồi ăn, thỉnh thoảng lại quan sát vẻ chán đời của Nam. Anh không hiểu được Nam đang nghĩ cái gì, chỉ biết là có một cái gì đó làm hắn bất ổn. Và anh không sao lý giải nỗi. Khổ nỗi, lại không chịu nói để anh giúp.

Nam không chịu vào giường nằm, mà cứ ngủ vùi trên salon. Tay buông thỏng xuống gạch trong tư thế cẩu thả, tạm bợ. Anh say đến mức tín hiệu máy vang lên liên tục vẫn không hay.

Quân bước qua mở máy, nhìn màn hình thấy số máy của Thùy Duyên. Anh nói với giọng lịch sự, nhưng thiếu thiện cảm:

- A lô, chào chị. Thằng Nam đang ngủ nên không nghe được, chị có cần nhắn gì không?

Giọng Thùy Duyên vừa dè dặt, vừa sốt ruột:

- Xin lỗi. Anh là ai và anh Nam đang ở đâu vậy?

- Tôi là Quân. Thằng Nam đang ở nhà tôi.

- Giờ này mà ngủ sao? Ảnh sao vậy anh?

- Không có gì. Nó say một chút thôi. Không có sao đâu chị.

- Vậy bao giờ ảnh thức, nhờ anh nhắn ảnh gọi cho tôi. Cám ơn anh nha.

Quân bỏ máy xuống bàn, đứng thẳng lên. Bất giác anh cười một mình khi nhớ lại giọng nói quá mức ngọt ngào của Thùy Duyên. Đâu có cần phải ngọt với anh như thế. Với Nam thôi là đủ rồi.

Nam ngủ một mạch đến khuya. Giờ đó, Quân đã ngủ. Anh xuống bếp tìm cái gì ăn. Rồi ngồi một mình xem phim đến sáng.

Đến trưa, Quân mới nhớ cú điện thoại của Thùy Duyên, anh đi ra phòng khách tìm Nam.

- Hôm qua lúc mày ngủ, Thùy Duyên gọi đó.

- Có nhắn gì không?

- Không có gì. Chỉ bảo mày gọi cho cổ.

Nam đứng dậy, đưa tay nhìn đồng hồ. Anh cũng định đến tìm Thùy Duyên vào chiều nay, nhưng nghe nhắn như vậy, anh nảy ra ý định gây cho cô một bất ngờ. Thế là anh thay đồ, rồi xuống sân lấy xe đến nhà hàng mới tìm chị.

Nam xuống xe, bước vào gian tiền sảnh. Đang giờ trưa nên quầy chỉ có cô tiếp tân đang ngồi lơ đãng. Thấy Nam, cô bỗng liếc vội ra vườn. Rồi ấp úng chào:\

- Dạ, anh … Ủa! Sao anh đến giờ này ạ?

- Cô Duyên có ở đây không?

- Dạ không. Ơ … có … Dạ có, nhưng cổ đang bận có khách. Để em ra gọi.

Nam khoát tay:

- Đừng gọi. Cứ để cổ tiếp khách, đừng nói là tôi đến. Tôi chờ được mà.

Cô tiếp tân lại liếc nhìn ra vườn lần nữa. Ánh mắt có vẻ lo ngại. Cử chỉ không bình thường đó làm Nam thấy lạ. Nhưng anh không nói gì.

Cô ta định bỏ anh ngồi ở phòng khách, nhưng anh đã đi về phía phòng Thùy Duyên. Anh ngồi xuống salon đợi. Rồi đến phía cửa sổ mở rèm nhìn ra vườn.

Anh thấy Thùy Duyên và người khách ngồi ở cuối vườn. Người đàn ông quay lưng lại, nên anh không nhìn rõ mặt. Và cũng chẳng chú ý tới ông ta, chỉ muốn nhìn Thùy Duyên.

Khoảng cách khá xa, nên Nam không nghe được Thùy Duyên nói gì, nhưng cử chỉ của chị thì làm anh chú ý. Hôm nay nhìn chị có gì đó hơi khác với hình ảnh anh hay thấy. Một vẻ cau có, khó chịu và ngạo mạn, kể cả khi chị nói chuyện với người đàn ông đó.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(1) | Trích dẫn(0) | Đọc(10756)
ThanhLân235 Email
03/02/2012 23:40
shuai
Phân trang 1/1 Trang đầu 1 Trang cuối
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]