Sáng hôm sau cô gọi điện cho Viễn nhưng anh chưa đến hãng. Buổi trưa gọi lại thì anh đi đâu đó. Chi thôi không gọi nữa. Vả lại, có thể cô đã quá lo xa.Thực ra Viễn có gì với cô đâu mà phải sợ Khôi chứ.
Chiều tối, Chi ngồi ở nhà, nửa phập phồng sợ Khôi, nửa mong Viễn đến. Cô liếc về căn tiệm ở đầu đường. Một lát thì Viễn tới. Hôm nay anh đi xe môtô. Tự nhiên Chi thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng Khôi không để ý.
Cô và Viễn ngồi ở bàn. Anh chú ý nhìn mãi bức tranh Chi treo trên tường. Cô nhìn anh, hồi hộp:
- Anh thấy nó ra sao?
- Tuyệt!
Viễn quay lại:
- Thật tiếc cho em. Không sáng tác như ý mình muốn được.
Chi mỉm cười:
- Tạm thời em vẫn cứ nhận vẽ quãng cáo. Nhưng mai mốt có tiền rồi em sẽ đi theo nghệ thuật.
- Em thử gởi triển lãm bức tranh này xem.
- Chỉ sợ chưa đủ sức.
Viễn ngồi im, dáng vẽ suy nghĩ nhưng không nói gì. Cuối cùng anh rút xấp ngân phiếu, đặt lên bàn:
- Cái này là của em. Cứ nhận và đừng nói gì hết. Anh không muốn nghe gì đâu.
Viễn đứng dậy:
- Anh về nghe. Có gì khó khăn cứ gọi anh.
- Dạ.
Viễn dắt xe ra đường. Anh nổ máy. Chiếc xe vừa lao tới đã vội thắng kịt lại vì chạm vào Khôi. Hắn sừng sộ:
- Mày chạy xe như vậy đó hả?
Lập tức hắn đấm thẳng vào mặt Viễn. Anh choáng váng một giây rồi buông xe, nhảy đến trước mặt Khô:
- Anh đi đứng không cẩn thận, tôi đã thắng lại tránh anh. Vậy mà còn gây sự nữa hả. Muốn gì?
- Muốn ăn thua đủ với mày, thì sao?
Chi hoảng hồn vội chạy tới đứng chen vào giữa. Cô quắc mắt nhìn Khôi:
- Rõ ràng là tôi thấy anh cố ý đụng ảnh, anh muốn gây sự với người ta phải không?
- Như vậy thì sao?
Vừa nói Khôi vừa đẩy Chi qua một bên. Thái độ hung bạo của hắn làm Viễn nổi nóng:
- Thì ra anh là người hay quấy rầy Chi. Đàn ông gì mà hèn vậy.
“ Binh ” Viễn chưa nói hết câu đã bị một cái đấm như trời giáng. Anh tức điên người, đá cho hắn một cái. Sau đó không hiểu thế nào, cả hai quần nhau dưới đất tưng bừng.
Người bu đến xem đông nghịt. Nhưng không ai can nổi. Cuối cùng hai người đuối sức tự buôn nhau ra đứng dậy. Cả hai cùng tả tơi như nhau.
Mẹ Khôi vội dìu hắn về nhà săn sóc. Chi cũng lo băng mấy vết trầy trên mặt và tai Viễn. Chưa khi nào anh ở tình trạng xốc xếch như vậy, anh đau khắp người và rất mệt chỉ muốn về nhà. Thấy Chi và bà mẹ tất tưởi đi nấu nước, anh vội can lại:
- Không sao đâu, để anh về.
- Nhưng mà anh …
- Anh không sao đâu.
Viễn phóng xe về nhà. Anh định lẳng lặng lên phòng mình không để ai biết. Nhưng lại gặp bà Chương ở cầu thang. Bà như muốn ngất đi khi thấy dáng điệu tơi tả của Viễn.
- Con làm sao vậy? Trời ơi. Tại sao vậy?
Bà gọi lớn:
- Hạnh đâu đi gọi bác sĩ đến mau.
Viễn giữ tay bà lại:
- Mẹ đừng gọi bác sĩ không đến nổi trầm trọng lắm đâu. Coi dễ sợ vậy chứ con chỉ bị trầy chút thôi, té xuống mặt đường thì phải chịu bị trầy chứ sao. Mẹ đừng lo.
Anh một mực không cho gọi bác sĩ và đi lên phòng thay đồ. Bà Chương thở dài đi theo sau. Bà bắt anh ngồi xuống ghế. Xem xét các vết thương. May mà Chi đã băng bó lại nếu không thì còn dễ sợ hơn nữa. Viễn nằm xuống giường nhắm hờ mắt:
- Con không sao đâu, mẹ về phòng ngủ đi.
Bà Chương vẫn ngồi yên. Đáng lẽ người cận kề săn sóc Viễn phải là Thúy Vi. Vậy mà cô thì ở miết trong bệnh viện lo săn sóc tình nhân thật là chướng mắt.
Thực ra trong thâm tâm, bà không hẹp hòi đến mức không thông cảm. Nhưng bây giờ, lòng thương con của người mẹ choán hết tâm trí rồi. Bà không đủ vị tha nghĩ đến ai nữa. Bà nghĩ đến Thúy Vi một cách căm giận:
- Suốt đêm qua đến giờ Thúy Vi cứ ở bệnh viện, thật là quá đáng. Gia đình thằng Phong chết hết rồi hay sao mà phải cần nó chứ.
Viễn vẫn nhắm mắt, thở dài:
- Lúc mê sảng, Phong nó luôn gọi cổ, dù sao cổ cũng không thể làm khác hơn mẹ à.
- Con cao thượng với bạn bè quá, còn thân con bây giờ thì sao? Không được. Bảo con Hạnh đi gọi nó về ngay.
Viễn mở mắt:
- Nếu buộc Thúy Vi về, lỡ Phong có mệnh hệ gì cổ sẽ ân hận, con cũng vậy. Đừng làm vậy mẹ ạ.
Ngoài cửa chợt có tiếng gõ nhẹ. Rồi cô giúp việc nói lớn:
- Cậu Viễn, có người đến tìm cậu. Cậu tiếp không ạ?
- Ai vậy?
- Dạ, cổ nói cổ tên Chi.
Bà Chương lên tiếng:
- Cô Chi thì tiếp, cứ mời cổ lên đây.
- Dạ.
Viễn cau mặt:
- Để con xuống dưới hay hơn mẹ ạ.
- Không được. Con như thế này mà còn lên xuống lầu, chịu sao nổi. Là con Chi nên mẹ để cho nó lên. Chứ là người khác mẹ không cho con tiếp đâu. Bạn bè gì để mai cũng được.
Lát sau Chi đi lên. Cô rụt rè chào bà Chương. Rồi không ngăn được sự sốt ruột. Cô quay lại Viễn:
- Lúc nãy anh về yên ổn không? Nãy giờ anh thấy trong người ra sao? Em với mẹ em lo quá, sợ anh bị gì? Lẽ ra lúc nãy em phải đưa anh về.
- Ủa. sao con biết nó té xe. Vậy là hồi nãy con băng cho nó hả? - bà Chương hỏi.
Viễn vội lên tiếng:
- Dạ, lúc con té thì gặp Chi, cổ đưa con về nhà đó mẹ.
- Vậy hả?
Chi nhìn Viễn, thở nhẹ. Cô hiểu anh đã giấu bà Chương mọi việc. Điều đó làm cô cảm kích vô cùng.
Bà Chương đứng lên:
- Chi ở chơi nghe. Bác ra ngoài một chút.
- Dạ.
Chi đứng yên nhìn theo bà Chương. Lúc nãy cô sợ quá nên bấm bụng đến đây. Cô chỉ cần hỏi thăm xem Viễn có sao không. Không ngờ bà Chương lại cho lên phòng. Chi đưa mắt nhìn quanh:
- Thúy Vi đâu rồi anh?
- Cổ đi công chuyện.
- Anh có sao không? Có thấy nhức đầu gì không? Lúc nãy nghe mấy người trong xóm bảo Khôi than nhức đầu. Hắn đi bệnh viện khám rồi, em sợ anh cũng như hắn.
- Anh không sao cả.
Chi bước tới gần giường. Cô rất muốn được sờ lên người Viễn. Nhưng không dám. Cô đứng nhích lại gần hơn:
- Anh biết không, em lo cho anh tới mức …Em sợ anh bị như Khôi lắm.
Viễn mỉm cười:
- Không có đâu.
Chi bạo dạn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường cô nhìn chăm chú khuôn mặt Viễn. Vì cô mà anh phải ra nông nổi này. Cô thấy yêu Viễn đến mức muốn ôm lấy anh mà hôn, muốn giãi bày hết tình cảm trong lòng mình:
Viễn hình như rất hiểu. Anh cười khẽ:
- Đừng lo như vậy Chi, anh không sao đâu.
Cửa phòng chợt bị đẩy vào. Chi giật bắn mình đứng phắt dậy nhìn Thúy Vi đang đi vào. Thật ra khoảng cách giữa cô với Viễn không có gì là quá. Không thể làm cho ai nghi ngờ. Nhưng cô đang trong tâm trạng xúc động và có cảm giác bị bắt quả tang làm điều xấu xa. Nên cô không hay mình đang nhìn Thúy Vi một cách sợ hãi.
Viễn lên tiếng giới thiệu:
- Đây là Chi, bạn anh. Cổ nghe tin anh bị thương nên tới thăm.
Mắt Thúy Vi mở lớn, nhìn Viễn:
- Trời ơi, anh làm sao vậy? Sao không gọi cho em?
- Anh chỉ té xe sơ sơ thôi. Không sao hết. Phong sao rồi em?
- Ảnh tỉnh lại rồi.
Thúy Vi thức suốt một đêm và cả ngày nay. Cô mệt lã người. Nên không còn đủ sáng suốt nhận định bất cứ điều gì. Nhất là nghe Viễn bảo anh không sao. Cô thấy nhẹ cả người. Cô đến mở tủ áo định vào phòng tắm. Quên mất có Chi ở đó.
Thấy cử chỉ khác thường của Thúy Vi, Chi hiểu theo cách nghĩ của cô và càng mặc cảm, cô vội lên tiếng:
- Tối rồi. Chi xin phép về, anh Viễn khỏe nghe.
- Vi tiễn bạn dùm anh nghe em.
- Dạ.
Bây giờ Thúy Vi mới nhớ phép lịch sự cần thiết. Cô xin lỗi một tiếng nhỏ rồi đi theo Chi ra ngoài.
Đứng ở cổng. Chi chớp chớp mắt. Bặm môi lại như thu hết can đảm nói ra:
- Chị Vi, tôi có thể nói chuyện với chị một chút được không?
- Được chứ. Vậy mình đến bờ hồ ngồi đi. Thúy Vi đờ đẫn cả người, nên cử chỉ không hoạt bát lắm. Thái độ đó càng làm Chi ngại, cô nói một mạch:
- Thật ra tại lúc nãy Chi sợ anh Viễn bị thương nặng nên mới đến thăm. Chi chỉ định đến hỏi thăm thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Thúy Vi ạ.
- Vâng.
- Anh Viễn tốt với Chi lắm. Nhưng thật ra ảnh chỉ xem Chi như bạn. Số tiền đó nhất định Chi sẽ gởi lại. Chi không dám làm phiền hai người nhiều đâu.
Thúy Vi không hiểu Chi nói gì. Nhưng bản tính lịch sự, cô cũng đáp:
- Có gì đâu mà phiền, bạn bè cả mà.
- Vi thật là rộng lượng. Vi như vậy làm sao Chi dám có ý nghĩ gì khác.
- Có gì đâu.
- Được Vi thông cảm là Chi mừng rồi. Thôi, Chi về nghe.
- Hôm nào rãnh Chi đến chơi nhe.
- Đồng ý.
Chi về rồi, Thúy Vi lê bước lên lầu. Những điều Chi nói cô không hiểu gì cả. Nhưng cũng thấy lạ. Có điều là mệt quá nên cô không muốn hỏi. Cô sẽ hỏi Viễn sau vậy.
Thúy Vi lên phòng, cô chỉ kịp tắm rồi ngã người xuống giường ngủ vùi dập, cô không biết và cũng không ngờ Viễn đã thức suốt đêm nhìn cô ngủ, với tâm trạng chán chường.
Hôm sau cô dậy thật trưa. Viễn đã đến hãng. Thúy Vi thấy trong người khỏe hơn. Cô định đến bếp tìm cái gì ăn rồi đến bệnh viện.
Cô đang ăn thì bà Chương đi xuống. Bà ngồi đối diện với cô:
- Phong nó khỏe chưa?
- Ảnh mới tỉnh mẹ ạ. Nhưng bác sĩ chưa cho ra viện. Chắc phải nằm lâu lắm.
- Vậy hả?
Vẻ nghiêm nghị của bà Chương làm Thúy Vi rất ngại. Cô biết bà không bằng lòng chuyện này. Nhưng cô không thể làm khác được.
Bà Chương nhìn cô không thay đổi sắc mặt:
- Phong nó đã như vậy, mẹ không hẹp hòi đến mức cấm con đến thăm nó. Nhưng cách con túc trực suốt đêm như vậy mẹ không đồng ý. Nó còn gia đình, bạn gái. Con làm vậy Xuân Uyên nó sẽ nghĩ gì.
Thúy Vi im lặng. Cô khó mà nói với bà cô làm vậy là vì Phong. Vì anh cần cô. Vì sự hốt hoảng, ân hận anh gây ra cho cô. Nếu nói ra, bà sẽ không chấp nhận được, không có bà mẹ chồng nào chấp nhận được chuyện đó. Thôi thì im lặng vẫn hay hơn.
Bà Chương hơi cao giọng:
- Con là người nổi tiếng. Con đi đến đâu cũng có kẻ nhìn, là chuyện gì cũng bị gây thành dư luận. Không lẽ con không biết chuyện đó.
Thúy Vi nói nhỏ nhẹ:
- Thật tình là con đã không nghĩ tới điều đó.
- Bây giờ con nghĩ đến là vừa. Trong gia đình này xưa nay mẹ cố gắng giữ nề nếp,danh dự cũng như uy tín cho cả nhà. Cho nên mẹ không đồng ý nếu con để gây ra tai tiếng. Con có nghĩ tới uy tín của chồng con không?
Thấy Thúy Vi không trả lời. Bà đứng dậy:
- Mẹ không khe khắt với con. Nhưng mẹ yêu cầu con tôn trọng thể diện của gia đình chồng. Con cứ suy nghĩ đi. Bà lên lầu. Thúy Vi vẫn ngồi yên ở bàn ăn. Lần đầu tiên hai mẹ con nói về Phong trước mặt nhau từ đó tới giờ cô vẫn phục vẻ điềm tĩnh và phong cách tao nhã của bà. Cô biết bà rất bình tĩnh chuyện cô với Phong, nhưng không hề có cử chỉ lên án. Bây giờ bà lên tiếng. Có nghĩa là cô đã làm quá đáng rồi.
Chính Thúy Vi cũng thấy như vậy là không ổn. Nhưng còn Phong thì sao?
Cô đi lên phòng. Gạt bỏ ý định đến bệnh viện. Dù sao thì cũng phải tôn trọng bà Chương. Và nhất là cô sợ Viễn buồn. Cô và anh đang rất hạnh phúc. Không lý do gì cô cho phép mình phá vỡ nó.
Thúy Vi thanh thản mở máy nghe nhạc. Nhưng đến gần trưa lại có điện thoại của Xuân Uyên. Giọng cô không buồn cũng không vui.
- Vi khoẻ chưa?
- Khoẻ rồi, có chuyện gì vậy Uyên. Anh Phong ra sao rồi?
- Ảnh bảo gọi Vi đến đó
- Hả?
- Vi tới được không?
Thúy Vi ngập ngừng:
- Cũng được.
Cô thở dài đi thay đồ. Rồi qua phòng bà Chương:
-Ở bệnh viện vừa phone tới gọi con. Chừng nào anh Viễn về, nhờ mẹ bảo ảnh đến đón con nghe mẹ.
Bà Chương thở dài:
- Được, con đi đi!
Thúy Vi đi một láy thì bà cô thứ hai của Viễn tới. Không đợi bà Chương xuống đón. Bà đi thẳng lên phòng bà Chương:
- Sáng nay ở ngoài chợ đồn um sùm là con Vi bỏ chồng. Tôi đến hỏi mợ xem sự thể ra sao. Chuyện lớn như vậy ai cũng biết sao mợ không cho tôi hay.
Bà Chương cười khẽ:
- Họ đồn cái gì vậy chị?
- Họ nói diễn viên Thúy Vi đến bệnh viện săn sóc cho người yêu. Nó ly dị với chồng rồi. Họ còn bảo nó ngu nữa chứ. Có đúng như vậy không?
- Người ta rảnh rỗi quá, chuyện một có thể đồn thành mười. Thật ra đâu đến nổi như vậy?
- Nghĩa là sao? Nghĩa là chuyện đó có hả?
- Thằng đó là bạn của vợ chồng nó.
- Nhưng bạn thì mắc gì con Vi phải ở lại săn sóc.
Bà Chương làm thinh. Bà đã lo trước. Không ngờ nó đến nhanh như vậy. Bà sợ nếu cố giấu, mai mốt có chuyện gì thì gia đình chồng sẽ bắt lỗi. Cuối cùng bà đành kể hết với bà chị chồng. Bà Hai la lên:
- Trời đất ơi, đâu có chuyện kỳ cục vậy. Thằng đó muốn chết thì kệ nó. Tốt kiểu gì kỳ vậy. Mà mợ cũng vậy nữa, không được nhân nhượng kiểu đó. Cái đó ảnh hưởng đến danh dự gia đình chứ đâu phải chơi.
Bà cô đang phản đối quyết liệt thì ông Chương và Viễn về đến. Bà nổ luôn:
- Bây giờ có mặt cô và ba mẹ con đó, con nói đi! Quan hệ giữa vợ con và thằng đó ra sao? Tại sao nó một mực đòi vợ con phải ở lại? Sao con chiều vợ con vô lý vậy? Con đi gọi con Vi về ngay đi. Và cấm nó không được đến bệnh viện nữa.
Ông Chương không hiểu chuyện gì, Ông nhìn vợ:
- Có chuyện gì vậy?
Bà cô bắt đầu kể một tràng rồi kết luận:
- Đấy, cưới vợ nổi tiếng thì rắc rối vậy đó. Đã biết thì phải lo tránh chứ.
Đang bực mình chuyện ở hãng, chán nản chuyện của Thuý Vi, bây giờ lại phải nghe bà cô trách móc. Viễn bực phát điên lên. Anh cố nén giận:
- Chuyện riêng của con, cô để mặc tụi con lo. Không cần cô phải quan tâm.
- Viễn!
Bà Chương nghiêm khắc kêu lên. Nhưng anh đã bỏ ra khỏi phòng. Bà cô lắc đầu:
- Nó bị vợ nó bỏ bùa mê rồi.
Câu nói như đổ thêm dầu vào lửa. Viễn hầm hầm bỏ về phòng. Ngồi phịch xuống ghế,anh nuốt nước miếng cố dằn cơn tức. Nhưng cơn giận cứ phừng phừng mỗi lúc một tăng. Viễn đấm mạnh tay xuống bàn. Rồi đứng dậy xuống sân lấy xe.
Anh lái xe lang thang qua mấy con đường. Cảm thấy mệt mỏi, chán ngán muốn quên tất cả mọi thứ. Chỉ mới mấy ngày thôi mà anh thấy Thúy Vi xa cách một trời với anh. Cô chỉ đẩy anh vào những chuyện bực bội. Hết chuyện này đến chuyện khác. Có ai phải lang thang ngoài đường giữa trưa như anh bây giờ không?
Viễn lái xe đến tiệm vẽ quảng cáo, nơi Chi đang làm. Cô đang ngồi trước tấm bảng rộng, loay hoay kẻ khung. Nghe tiếng kèn cô ngẩng lên. Thấy Viễn,cô chạy nhanh ra:
- Anh đi đâu vậy?
- Đến tìm Chi. Đi với anh một chút được không?
- Được chứ, chờ em nghe!
Chi trở vào lấy giỏ. Rồi mở cửa ngồi vào xe. Cô nhìn mặt anh rồi cười:
- Hình như anh đang bực chuyện gì đó. Đúng không?
Viễn nhún vai không trả lời. Anh lái xe tuốt lên Thủ Đức. Chi thắc mắc:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi chơi. Trưa nay anh không muốn ở nhà. Nếu không vì công việc ở hãng, có lẽ anh sẽ đi luôn Đà Lạt. Ở đó cảnh thiên nhiên dễ làm mình khuây khoả.
- Thúy Vi đâu, sao anh không rủ cổ đi.
- Đừng nhắc đến cổ nữa.
Chi vẫn không tha:
- Anh với cổ có chuyện gì vậy?
- Bản thân tụi anh thì không có gì. Nhưng Phong thì không buông tha cổ. Rốt cuộc anh với cổ cứ mỗi ngày một xa cách. Còn xa cách hơn cả lúc mới cưới nữa.
Chi im lặng nghe Viễn kể chuyện ở bệnh viện. Cô trầm ngâm:
- Thực ra anh có thể lấy quyền làm chồng để cấm Thúy Vi tới đó.
Viễn lắc đầu:
- Phong nó đang như vậy. Nếu anh hẹp hòi giữ lấy Thúy Vi, thì anh là loại người gì. Anh không thể đánh người ngã ngựa, dù biết người đó cố ý lợi dụng yếu điểm của họ để khống chế mình.
- Anh cao thượng như vậy là tạo điểu kiện cho họ thêm gắn bó đó.
- Còn nếu suốt ngày cứ kè kè bên Thúy Vi, cấm không cho cổ đến bệnh viện, thì anh có còn là đàn ông không? Anh đâu phải loại người hẹp hòi, ích kỷ.
- Nhưng để cổ tự do thì anh cũng đau khổ, phận phồng. Tội gì anh tự đày đoạ mình.
- Đau khổ, phập phồng có nhiều dạng lắm Chi ạ. Giữ bên mình một thân xác vô hồn, còn tâm hồn thì luôn đi hoang. Đó cũng là hình thức làm mình phập phồng. Không hay gì cả.
Chi cúi đầu thở dài. Đời thật là bất công. Trong khi cô tôn thờ Viễn. Cho anh tất cả tình yêu cô có được, thì anh lại không nhận mà cứ đeo đẳng tình yêu tuyệt vọng với Thúy Vi. Ông trời bất công quá.
Không. Cũng không hẳn là vậy đâu. Nếu cô có được cặp mắt diễn tuyệt của Thúy Vi, có được nụ cười mê hồn và cử chỉ duyên dáng làm rối lòng những người đàn ông. Thì cô không phải ôm ấp tình cảm tuyệt vọng. Lỗi do cô không làm được cho anh rung động.
Cô quay lại nhìn Viễn. Anh đang ngó thẳng phía trước. Nét mặt nhìn nghiêng của anh rất đẹp, sóng mũi thẳng, tóc hơi rũ xuống trán, bị gió làm rối đi. Nhìn anh rất nghệ sĩ, rất hào hoa. Tim Chi rộn lên vì những rung động mãnh liệt. Cô những muốn ngã vào lòng Viễn, được anh âu yếm vuốt ve. Nhưng cô không dám làm gì cả, chỉ nói nhỏ:
- Ước gì em được gánh thay những nổi buồn của anh, em không từ chối điều gì hết.
Viễn quay lại nhìn cô, dịu dàng:
- May là anh còn có em, biết chia sẽ thật lòng và hiểu được anh. Anh thấy cũng còn may mắn lắm.
- Ước gì em cứ mãi mãi đi bên cạnh đời anh thế này. Mấy lúc buồn anh tìm đến em. Tình cảm này chỉ có hai đứa biết. Em không được gì. Nhưng em bằng lòng như vậy.
Viễn im lặng, cảm động. Anh chợt nhớ ra:
- Em tìm được nhà chưa?
- Em có nghe người ta giới thiệu. Nhưng chưa đi xem.
- Em có giữ địa chỉ đó không?
- Dạ có.
- Vậy thì mình đi.
Chi hớn hở gật đầu. Không phải vì cô thích coi nhà. Mà vì cách quan tâm của anh làm cô cảm động. Cô tự ru mình trong ảo tưởng anh và cô như một cặp vợ chồng đi chọn tổ ấm cho mình. Tưởng tượng thì đâu có gì tội lỗi.
Hoàng Thu Dung
Chiều tối, Chi ngồi ở nhà, nửa phập phồng sợ Khôi, nửa mong Viễn đến. Cô liếc về căn tiệm ở đầu đường. Một lát thì Viễn tới. Hôm nay anh đi xe môtô. Tự nhiên Chi thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng Khôi không để ý.
Cô và Viễn ngồi ở bàn. Anh chú ý nhìn mãi bức tranh Chi treo trên tường. Cô nhìn anh, hồi hộp:
- Anh thấy nó ra sao?
- Tuyệt!
Viễn quay lại:
- Thật tiếc cho em. Không sáng tác như ý mình muốn được.
Chi mỉm cười:
- Tạm thời em vẫn cứ nhận vẽ quãng cáo. Nhưng mai mốt có tiền rồi em sẽ đi theo nghệ thuật.
- Em thử gởi triển lãm bức tranh này xem.
- Chỉ sợ chưa đủ sức.
Viễn ngồi im, dáng vẽ suy nghĩ nhưng không nói gì. Cuối cùng anh rút xấp ngân phiếu, đặt lên bàn:
- Cái này là của em. Cứ nhận và đừng nói gì hết. Anh không muốn nghe gì đâu.
Viễn đứng dậy:
- Anh về nghe. Có gì khó khăn cứ gọi anh.
- Dạ.
Viễn dắt xe ra đường. Anh nổ máy. Chiếc xe vừa lao tới đã vội thắng kịt lại vì chạm vào Khôi. Hắn sừng sộ:
- Mày chạy xe như vậy đó hả?
Lập tức hắn đấm thẳng vào mặt Viễn. Anh choáng váng một giây rồi buông xe, nhảy đến trước mặt Khô:
- Anh đi đứng không cẩn thận, tôi đã thắng lại tránh anh. Vậy mà còn gây sự nữa hả. Muốn gì?
- Muốn ăn thua đủ với mày, thì sao?
Chi hoảng hồn vội chạy tới đứng chen vào giữa. Cô quắc mắt nhìn Khôi:
- Rõ ràng là tôi thấy anh cố ý đụng ảnh, anh muốn gây sự với người ta phải không?
- Như vậy thì sao?
Vừa nói Khôi vừa đẩy Chi qua một bên. Thái độ hung bạo của hắn làm Viễn nổi nóng:
- Thì ra anh là người hay quấy rầy Chi. Đàn ông gì mà hèn vậy.
“ Binh ” Viễn chưa nói hết câu đã bị một cái đấm như trời giáng. Anh tức điên người, đá cho hắn một cái. Sau đó không hiểu thế nào, cả hai quần nhau dưới đất tưng bừng.
Người bu đến xem đông nghịt. Nhưng không ai can nổi. Cuối cùng hai người đuối sức tự buôn nhau ra đứng dậy. Cả hai cùng tả tơi như nhau.
Mẹ Khôi vội dìu hắn về nhà săn sóc. Chi cũng lo băng mấy vết trầy trên mặt và tai Viễn. Chưa khi nào anh ở tình trạng xốc xếch như vậy, anh đau khắp người và rất mệt chỉ muốn về nhà. Thấy Chi và bà mẹ tất tưởi đi nấu nước, anh vội can lại:
- Không sao đâu, để anh về.
- Nhưng mà anh …
- Anh không sao đâu.
Viễn phóng xe về nhà. Anh định lẳng lặng lên phòng mình không để ai biết. Nhưng lại gặp bà Chương ở cầu thang. Bà như muốn ngất đi khi thấy dáng điệu tơi tả của Viễn.
- Con làm sao vậy? Trời ơi. Tại sao vậy?
Bà gọi lớn:
- Hạnh đâu đi gọi bác sĩ đến mau.
Viễn giữ tay bà lại:
- Mẹ đừng gọi bác sĩ không đến nổi trầm trọng lắm đâu. Coi dễ sợ vậy chứ con chỉ bị trầy chút thôi, té xuống mặt đường thì phải chịu bị trầy chứ sao. Mẹ đừng lo.
Anh một mực không cho gọi bác sĩ và đi lên phòng thay đồ. Bà Chương thở dài đi theo sau. Bà bắt anh ngồi xuống ghế. Xem xét các vết thương. May mà Chi đã băng bó lại nếu không thì còn dễ sợ hơn nữa. Viễn nằm xuống giường nhắm hờ mắt:
- Con không sao đâu, mẹ về phòng ngủ đi.
Bà Chương vẫn ngồi yên. Đáng lẽ người cận kề săn sóc Viễn phải là Thúy Vi. Vậy mà cô thì ở miết trong bệnh viện lo săn sóc tình nhân thật là chướng mắt.
Thực ra trong thâm tâm, bà không hẹp hòi đến mức không thông cảm. Nhưng bây giờ, lòng thương con của người mẹ choán hết tâm trí rồi. Bà không đủ vị tha nghĩ đến ai nữa. Bà nghĩ đến Thúy Vi một cách căm giận:
- Suốt đêm qua đến giờ Thúy Vi cứ ở bệnh viện, thật là quá đáng. Gia đình thằng Phong chết hết rồi hay sao mà phải cần nó chứ.
Viễn vẫn nhắm mắt, thở dài:
- Lúc mê sảng, Phong nó luôn gọi cổ, dù sao cổ cũng không thể làm khác hơn mẹ à.
- Con cao thượng với bạn bè quá, còn thân con bây giờ thì sao? Không được. Bảo con Hạnh đi gọi nó về ngay.
Viễn mở mắt:
- Nếu buộc Thúy Vi về, lỡ Phong có mệnh hệ gì cổ sẽ ân hận, con cũng vậy. Đừng làm vậy mẹ ạ.
Ngoài cửa chợt có tiếng gõ nhẹ. Rồi cô giúp việc nói lớn:
- Cậu Viễn, có người đến tìm cậu. Cậu tiếp không ạ?
- Ai vậy?
- Dạ, cổ nói cổ tên Chi.
Bà Chương lên tiếng:
- Cô Chi thì tiếp, cứ mời cổ lên đây.
- Dạ.
Viễn cau mặt:
- Để con xuống dưới hay hơn mẹ ạ.
- Không được. Con như thế này mà còn lên xuống lầu, chịu sao nổi. Là con Chi nên mẹ để cho nó lên. Chứ là người khác mẹ không cho con tiếp đâu. Bạn bè gì để mai cũng được.
Lát sau Chi đi lên. Cô rụt rè chào bà Chương. Rồi không ngăn được sự sốt ruột. Cô quay lại Viễn:
- Lúc nãy anh về yên ổn không? Nãy giờ anh thấy trong người ra sao? Em với mẹ em lo quá, sợ anh bị gì? Lẽ ra lúc nãy em phải đưa anh về.
- Ủa. sao con biết nó té xe. Vậy là hồi nãy con băng cho nó hả? - bà Chương hỏi.
Viễn vội lên tiếng:
- Dạ, lúc con té thì gặp Chi, cổ đưa con về nhà đó mẹ.
- Vậy hả?
Chi nhìn Viễn, thở nhẹ. Cô hiểu anh đã giấu bà Chương mọi việc. Điều đó làm cô cảm kích vô cùng.
Bà Chương đứng lên:
- Chi ở chơi nghe. Bác ra ngoài một chút.
- Dạ.
Chi đứng yên nhìn theo bà Chương. Lúc nãy cô sợ quá nên bấm bụng đến đây. Cô chỉ cần hỏi thăm xem Viễn có sao không. Không ngờ bà Chương lại cho lên phòng. Chi đưa mắt nhìn quanh:
- Thúy Vi đâu rồi anh?
- Cổ đi công chuyện.
- Anh có sao không? Có thấy nhức đầu gì không? Lúc nãy nghe mấy người trong xóm bảo Khôi than nhức đầu. Hắn đi bệnh viện khám rồi, em sợ anh cũng như hắn.
- Anh không sao cả.
Chi bước tới gần giường. Cô rất muốn được sờ lên người Viễn. Nhưng không dám. Cô đứng nhích lại gần hơn:
- Anh biết không, em lo cho anh tới mức …Em sợ anh bị như Khôi lắm.
Viễn mỉm cười:
- Không có đâu.
Chi bạo dạn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường cô nhìn chăm chú khuôn mặt Viễn. Vì cô mà anh phải ra nông nổi này. Cô thấy yêu Viễn đến mức muốn ôm lấy anh mà hôn, muốn giãi bày hết tình cảm trong lòng mình:
Viễn hình như rất hiểu. Anh cười khẽ:
- Đừng lo như vậy Chi, anh không sao đâu.
Cửa phòng chợt bị đẩy vào. Chi giật bắn mình đứng phắt dậy nhìn Thúy Vi đang đi vào. Thật ra khoảng cách giữa cô với Viễn không có gì là quá. Không thể làm cho ai nghi ngờ. Nhưng cô đang trong tâm trạng xúc động và có cảm giác bị bắt quả tang làm điều xấu xa. Nên cô không hay mình đang nhìn Thúy Vi một cách sợ hãi.
Viễn lên tiếng giới thiệu:
- Đây là Chi, bạn anh. Cổ nghe tin anh bị thương nên tới thăm.
Mắt Thúy Vi mở lớn, nhìn Viễn:
- Trời ơi, anh làm sao vậy? Sao không gọi cho em?
- Anh chỉ té xe sơ sơ thôi. Không sao hết. Phong sao rồi em?
- Ảnh tỉnh lại rồi.
Thúy Vi thức suốt một đêm và cả ngày nay. Cô mệt lã người. Nên không còn đủ sáng suốt nhận định bất cứ điều gì. Nhất là nghe Viễn bảo anh không sao. Cô thấy nhẹ cả người. Cô đến mở tủ áo định vào phòng tắm. Quên mất có Chi ở đó.
Thấy cử chỉ khác thường của Thúy Vi, Chi hiểu theo cách nghĩ của cô và càng mặc cảm, cô vội lên tiếng:
- Tối rồi. Chi xin phép về, anh Viễn khỏe nghe.
- Vi tiễn bạn dùm anh nghe em.
- Dạ.
Bây giờ Thúy Vi mới nhớ phép lịch sự cần thiết. Cô xin lỗi một tiếng nhỏ rồi đi theo Chi ra ngoài.
Đứng ở cổng. Chi chớp chớp mắt. Bặm môi lại như thu hết can đảm nói ra:
- Chị Vi, tôi có thể nói chuyện với chị một chút được không?
- Được chứ. Vậy mình đến bờ hồ ngồi đi. Thúy Vi đờ đẫn cả người, nên cử chỉ không hoạt bát lắm. Thái độ đó càng làm Chi ngại, cô nói một mạch:
- Thật ra tại lúc nãy Chi sợ anh Viễn bị thương nặng nên mới đến thăm. Chi chỉ định đến hỏi thăm thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Thúy Vi ạ.
- Vâng.
- Anh Viễn tốt với Chi lắm. Nhưng thật ra ảnh chỉ xem Chi như bạn. Số tiền đó nhất định Chi sẽ gởi lại. Chi không dám làm phiền hai người nhiều đâu.
Thúy Vi không hiểu Chi nói gì. Nhưng bản tính lịch sự, cô cũng đáp:
- Có gì đâu mà phiền, bạn bè cả mà.
- Vi thật là rộng lượng. Vi như vậy làm sao Chi dám có ý nghĩ gì khác.
- Có gì đâu.
- Được Vi thông cảm là Chi mừng rồi. Thôi, Chi về nghe.
- Hôm nào rãnh Chi đến chơi nhe.
- Đồng ý.
Chi về rồi, Thúy Vi lê bước lên lầu. Những điều Chi nói cô không hiểu gì cả. Nhưng cũng thấy lạ. Có điều là mệt quá nên cô không muốn hỏi. Cô sẽ hỏi Viễn sau vậy.
Thúy Vi lên phòng, cô chỉ kịp tắm rồi ngã người xuống giường ngủ vùi dập, cô không biết và cũng không ngờ Viễn đã thức suốt đêm nhìn cô ngủ, với tâm trạng chán chường.
Hôm sau cô dậy thật trưa. Viễn đã đến hãng. Thúy Vi thấy trong người khỏe hơn. Cô định đến bếp tìm cái gì ăn rồi đến bệnh viện.
Cô đang ăn thì bà Chương đi xuống. Bà ngồi đối diện với cô:
- Phong nó khỏe chưa?
- Ảnh mới tỉnh mẹ ạ. Nhưng bác sĩ chưa cho ra viện. Chắc phải nằm lâu lắm.
- Vậy hả?
Vẻ nghiêm nghị của bà Chương làm Thúy Vi rất ngại. Cô biết bà không bằng lòng chuyện này. Nhưng cô không thể làm khác được.
Bà Chương nhìn cô không thay đổi sắc mặt:
- Phong nó đã như vậy, mẹ không hẹp hòi đến mức cấm con đến thăm nó. Nhưng cách con túc trực suốt đêm như vậy mẹ không đồng ý. Nó còn gia đình, bạn gái. Con làm vậy Xuân Uyên nó sẽ nghĩ gì.
Thúy Vi im lặng. Cô khó mà nói với bà cô làm vậy là vì Phong. Vì anh cần cô. Vì sự hốt hoảng, ân hận anh gây ra cho cô. Nếu nói ra, bà sẽ không chấp nhận được, không có bà mẹ chồng nào chấp nhận được chuyện đó. Thôi thì im lặng vẫn hay hơn.
Bà Chương hơi cao giọng:
- Con là người nổi tiếng. Con đi đến đâu cũng có kẻ nhìn, là chuyện gì cũng bị gây thành dư luận. Không lẽ con không biết chuyện đó.
Thúy Vi nói nhỏ nhẹ:
- Thật tình là con đã không nghĩ tới điều đó.
- Bây giờ con nghĩ đến là vừa. Trong gia đình này xưa nay mẹ cố gắng giữ nề nếp,danh dự cũng như uy tín cho cả nhà. Cho nên mẹ không đồng ý nếu con để gây ra tai tiếng. Con có nghĩ tới uy tín của chồng con không?
Thấy Thúy Vi không trả lời. Bà đứng dậy:
- Mẹ không khe khắt với con. Nhưng mẹ yêu cầu con tôn trọng thể diện của gia đình chồng. Con cứ suy nghĩ đi. Bà lên lầu. Thúy Vi vẫn ngồi yên ở bàn ăn. Lần đầu tiên hai mẹ con nói về Phong trước mặt nhau từ đó tới giờ cô vẫn phục vẻ điềm tĩnh và phong cách tao nhã của bà. Cô biết bà rất bình tĩnh chuyện cô với Phong, nhưng không hề có cử chỉ lên án. Bây giờ bà lên tiếng. Có nghĩa là cô đã làm quá đáng rồi.
Chính Thúy Vi cũng thấy như vậy là không ổn. Nhưng còn Phong thì sao?
Cô đi lên phòng. Gạt bỏ ý định đến bệnh viện. Dù sao thì cũng phải tôn trọng bà Chương. Và nhất là cô sợ Viễn buồn. Cô và anh đang rất hạnh phúc. Không lý do gì cô cho phép mình phá vỡ nó.
Thúy Vi thanh thản mở máy nghe nhạc. Nhưng đến gần trưa lại có điện thoại của Xuân Uyên. Giọng cô không buồn cũng không vui.
- Vi khoẻ chưa?
- Khoẻ rồi, có chuyện gì vậy Uyên. Anh Phong ra sao rồi?
- Ảnh bảo gọi Vi đến đó
- Hả?
- Vi tới được không?
Thúy Vi ngập ngừng:
- Cũng được.
Cô thở dài đi thay đồ. Rồi qua phòng bà Chương:
-Ở bệnh viện vừa phone tới gọi con. Chừng nào anh Viễn về, nhờ mẹ bảo ảnh đến đón con nghe mẹ.
Bà Chương thở dài:
- Được, con đi đi!
Thúy Vi đi một láy thì bà cô thứ hai của Viễn tới. Không đợi bà Chương xuống đón. Bà đi thẳng lên phòng bà Chương:
- Sáng nay ở ngoài chợ đồn um sùm là con Vi bỏ chồng. Tôi đến hỏi mợ xem sự thể ra sao. Chuyện lớn như vậy ai cũng biết sao mợ không cho tôi hay.
Bà Chương cười khẽ:
- Họ đồn cái gì vậy chị?
- Họ nói diễn viên Thúy Vi đến bệnh viện săn sóc cho người yêu. Nó ly dị với chồng rồi. Họ còn bảo nó ngu nữa chứ. Có đúng như vậy không?
- Người ta rảnh rỗi quá, chuyện một có thể đồn thành mười. Thật ra đâu đến nổi như vậy?
- Nghĩa là sao? Nghĩa là chuyện đó có hả?
- Thằng đó là bạn của vợ chồng nó.
- Nhưng bạn thì mắc gì con Vi phải ở lại săn sóc.
Bà Chương làm thinh. Bà đã lo trước. Không ngờ nó đến nhanh như vậy. Bà sợ nếu cố giấu, mai mốt có chuyện gì thì gia đình chồng sẽ bắt lỗi. Cuối cùng bà đành kể hết với bà chị chồng. Bà Hai la lên:
- Trời đất ơi, đâu có chuyện kỳ cục vậy. Thằng đó muốn chết thì kệ nó. Tốt kiểu gì kỳ vậy. Mà mợ cũng vậy nữa, không được nhân nhượng kiểu đó. Cái đó ảnh hưởng đến danh dự gia đình chứ đâu phải chơi.
Bà cô đang phản đối quyết liệt thì ông Chương và Viễn về đến. Bà nổ luôn:
- Bây giờ có mặt cô và ba mẹ con đó, con nói đi! Quan hệ giữa vợ con và thằng đó ra sao? Tại sao nó một mực đòi vợ con phải ở lại? Sao con chiều vợ con vô lý vậy? Con đi gọi con Vi về ngay đi. Và cấm nó không được đến bệnh viện nữa.
Ông Chương không hiểu chuyện gì, Ông nhìn vợ:
- Có chuyện gì vậy?
Bà cô bắt đầu kể một tràng rồi kết luận:
- Đấy, cưới vợ nổi tiếng thì rắc rối vậy đó. Đã biết thì phải lo tránh chứ.
Đang bực mình chuyện ở hãng, chán nản chuyện của Thuý Vi, bây giờ lại phải nghe bà cô trách móc. Viễn bực phát điên lên. Anh cố nén giận:
- Chuyện riêng của con, cô để mặc tụi con lo. Không cần cô phải quan tâm.
- Viễn!
Bà Chương nghiêm khắc kêu lên. Nhưng anh đã bỏ ra khỏi phòng. Bà cô lắc đầu:
- Nó bị vợ nó bỏ bùa mê rồi.
Câu nói như đổ thêm dầu vào lửa. Viễn hầm hầm bỏ về phòng. Ngồi phịch xuống ghế,anh nuốt nước miếng cố dằn cơn tức. Nhưng cơn giận cứ phừng phừng mỗi lúc một tăng. Viễn đấm mạnh tay xuống bàn. Rồi đứng dậy xuống sân lấy xe.
Anh lái xe lang thang qua mấy con đường. Cảm thấy mệt mỏi, chán ngán muốn quên tất cả mọi thứ. Chỉ mới mấy ngày thôi mà anh thấy Thúy Vi xa cách một trời với anh. Cô chỉ đẩy anh vào những chuyện bực bội. Hết chuyện này đến chuyện khác. Có ai phải lang thang ngoài đường giữa trưa như anh bây giờ không?
Viễn lái xe đến tiệm vẽ quảng cáo, nơi Chi đang làm. Cô đang ngồi trước tấm bảng rộng, loay hoay kẻ khung. Nghe tiếng kèn cô ngẩng lên. Thấy Viễn,cô chạy nhanh ra:
- Anh đi đâu vậy?
- Đến tìm Chi. Đi với anh một chút được không?
- Được chứ, chờ em nghe!
Chi trở vào lấy giỏ. Rồi mở cửa ngồi vào xe. Cô nhìn mặt anh rồi cười:
- Hình như anh đang bực chuyện gì đó. Đúng không?
Viễn nhún vai không trả lời. Anh lái xe tuốt lên Thủ Đức. Chi thắc mắc:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi chơi. Trưa nay anh không muốn ở nhà. Nếu không vì công việc ở hãng, có lẽ anh sẽ đi luôn Đà Lạt. Ở đó cảnh thiên nhiên dễ làm mình khuây khoả.
- Thúy Vi đâu, sao anh không rủ cổ đi.
- Đừng nhắc đến cổ nữa.
Chi vẫn không tha:
- Anh với cổ có chuyện gì vậy?
- Bản thân tụi anh thì không có gì. Nhưng Phong thì không buông tha cổ. Rốt cuộc anh với cổ cứ mỗi ngày một xa cách. Còn xa cách hơn cả lúc mới cưới nữa.
Chi im lặng nghe Viễn kể chuyện ở bệnh viện. Cô trầm ngâm:
- Thực ra anh có thể lấy quyền làm chồng để cấm Thúy Vi tới đó.
Viễn lắc đầu:
- Phong nó đang như vậy. Nếu anh hẹp hòi giữ lấy Thúy Vi, thì anh là loại người gì. Anh không thể đánh người ngã ngựa, dù biết người đó cố ý lợi dụng yếu điểm của họ để khống chế mình.
- Anh cao thượng như vậy là tạo điểu kiện cho họ thêm gắn bó đó.
- Còn nếu suốt ngày cứ kè kè bên Thúy Vi, cấm không cho cổ đến bệnh viện, thì anh có còn là đàn ông không? Anh đâu phải loại người hẹp hòi, ích kỷ.
- Nhưng để cổ tự do thì anh cũng đau khổ, phận phồng. Tội gì anh tự đày đoạ mình.
- Đau khổ, phập phồng có nhiều dạng lắm Chi ạ. Giữ bên mình một thân xác vô hồn, còn tâm hồn thì luôn đi hoang. Đó cũng là hình thức làm mình phập phồng. Không hay gì cả.
Chi cúi đầu thở dài. Đời thật là bất công. Trong khi cô tôn thờ Viễn. Cho anh tất cả tình yêu cô có được, thì anh lại không nhận mà cứ đeo đẳng tình yêu tuyệt vọng với Thúy Vi. Ông trời bất công quá.
Không. Cũng không hẳn là vậy đâu. Nếu cô có được cặp mắt diễn tuyệt của Thúy Vi, có được nụ cười mê hồn và cử chỉ duyên dáng làm rối lòng những người đàn ông. Thì cô không phải ôm ấp tình cảm tuyệt vọng. Lỗi do cô không làm được cho anh rung động.
Cô quay lại nhìn Viễn. Anh đang ngó thẳng phía trước. Nét mặt nhìn nghiêng của anh rất đẹp, sóng mũi thẳng, tóc hơi rũ xuống trán, bị gió làm rối đi. Nhìn anh rất nghệ sĩ, rất hào hoa. Tim Chi rộn lên vì những rung động mãnh liệt. Cô những muốn ngã vào lòng Viễn, được anh âu yếm vuốt ve. Nhưng cô không dám làm gì cả, chỉ nói nhỏ:
- Ước gì em được gánh thay những nổi buồn của anh, em không từ chối điều gì hết.
Viễn quay lại nhìn cô, dịu dàng:
- May là anh còn có em, biết chia sẽ thật lòng và hiểu được anh. Anh thấy cũng còn may mắn lắm.
- Ước gì em cứ mãi mãi đi bên cạnh đời anh thế này. Mấy lúc buồn anh tìm đến em. Tình cảm này chỉ có hai đứa biết. Em không được gì. Nhưng em bằng lòng như vậy.
Viễn im lặng, cảm động. Anh chợt nhớ ra:
- Em tìm được nhà chưa?
- Em có nghe người ta giới thiệu. Nhưng chưa đi xem.
- Em có giữ địa chỉ đó không?
- Dạ có.
- Vậy thì mình đi.
Chi hớn hở gật đầu. Không phải vì cô thích coi nhà. Mà vì cách quan tâm của anh làm cô cảm động. Cô tự ru mình trong ảo tưởng anh và cô như một cặp vợ chồng đi chọn tổ ấm cho mình. Tưởng tượng thì đâu có gì tội lỗi.
Hoàng Thu Dung